Những người khác nhìn Hách Thuần một cách đầy quái dị, Hách Thuần lôi ra chiếc xe bay từ nhẫn không gian, mọi người nhìn cái thứ to lớn này, thầm nhủ: Hách Thuần lại định làm cái quái gì đây!
Hách Thuần chui vào, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cô khởi động xe bay. Xe bay là phương tiện giao thông có thể sử dụng trên cả đường hàng không và đường bộ, ở trong thành thị, loại phương tiện giao thông này vô cùng phổ biến. Bốn cái bánh xe được thu vào, lúc này cái xe đang ở trạng thái lơ lửng cách mặt đất nửa thước! Đám Giles đã sớm kinh ngạc đến rớt cằm, họ không hề cảm thấy bất cứ sự dao động nào của ma pháp hệ phong mà cái thứ này lại có thể treo lơ lửng như thế! Hách Thuần mở cửa sổ nói với họ: “Lên đi!”
Pu Nasen, Darklin và cả Giles không kịp phản ứng. Hách Thuần ấn kèn liên tục, bọn họ lập tức tỉnh táo lại, nhao nhao trước sau leo lên xe. Trên xe có vài chỗ ngồi, phía sau là hàng ghế liền có thể cho bốn người ngồi, chỗ ngồi độc lập cũng có bảy chỗ! Chờ họ ổn định chỗ ngồi, Hách Thuần đóng cửa, kích hoạt dây an toàn cưỡng chế trên ghế họ, cái dây an toàn nọ không phải vật chất cần phải có người thao tác mà là một chùm sáng xanh vòng qua trước ngực. Hách Thuần cho xe lên cao cách mặt đất dừng năm mươi mét sau đó lấy tốc độ 80km/h mà chạy!
Pu Nasen và những người khác nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Pu Nasen cảm thán: “Từ nhỏ tới lớn ta chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ bay lên trời! Ta còn định kiếm một con phi hành ma thú (ma thú bay) nhưng mà nó khó kiếm quá, mãi mà chưa tới phiên ta!” dien/dan Le Quy Don
Giles cũng cảm khái: “Đúng nha! Ai mà nghĩ mình có thể từ trên trời nhìn xuống chớ!”
Darklin cũng vô cùng chấn động, nhưng nàng không nói gù cả, Hách Thuần cảm thấy bây giờ họ giống như bản thân cô lần đầu làm xe bay vậy, chỉ là hồi đó không có cảnh đẹp hư vậy mà xem!
Advertisement / Quảng cáo
Hách Thuần thiết lập hệ thống xong sau đó hỏi Giles vị trí của thôn nọ, điều chỉnh tất cả thiết bị rồi cũng tham gia vào nhóm ngắm cảnh. Ở đây quả thật có rất nhiều thực vật ly kỳ cổ quái, có lá cây màu lam, có nước màu tím vân vân và mây mây, giống như những phiến hoa bất đồng màu sắc nở rộ vào mùa xuân vậy.
Giles ngắm cảnh no mắt, hắn quay sang hỏi: “Hách Thuần, sao em làm được cái này vậy? Động lực của nó có phải là ma tinh hệ phong không?”
“Ách…. Cũng không khác lắm!”
Hách Thuần đâu thể nói họ biết cái này là từ Trái Đất, có nói họ cũng không hiểu được nha!
“Vậy em có mấy cái? Anh cũng muốn có. Hách Thuần à, chúng ta là người quen, bán rẻ chút đỉnh được hôn?”
Advertisement / Quảng cáo
Hách Thuần câm nín, cái thứ này vốn dùng để đưa rước công nhân viên chức. Phi thuyền (Editor: chắc ý nói cái xe bay này) của Hách Thuần là đồ cũ, vốn là phi thuyền chuyên dụng của những nhà khoa học thuộc công ty cô, công ty mua cái tốt hơn nên định bán cái này đi. Hách Thuần mua nó về làm phòng thí nghiệm tư nhân. Hồi lúc mua phi thuyền, họ tặng miễn phí cho Hách Thuần mấy vật dụng kèm theo luôn, gì cũng có, bán cho Giles thì anh ta cũng phải biết dùng đã! Đến lúc đó cô lại phải dạy, tốn thời gian. Cái này tuy có chức năng tự lái, nhưng không có bản đồ thì cái phi thuyền này chỉ có thể án theo tốc độ cũ bay thẳng mà thôi!
Bên cạnh đó, năng lượng cũng là một vấn đề. Lúc biết ma tinh là nguồn năng lượng chủ yếu của thế giới này, Hách Thuần cũng từng nghiên cứu để xem có thể thay thế loại năng lượng mình đang dùng thành loại năng lượng này được hay không. Nhưng cô phát hiện điều này rất khó, ma tinh là thể rắn, sau đó còn phải kết hợp với ma pháp trận mới có thể sử dụng năng lượng của ma tinh. Vả lại, khi kết hợp còn phải căn cứ ma tinh mình dùng là loại nào, số lượng bao nhiêu để vẽ ma pháp trận. Cái này quá phức tạp, Hách Thuần chỉ mới nghiên cứu sơ bộ, cũng không có nhiều thời gian nghiên cứu. Nhưng vì tương lai, ngoại trừ việc tự mình nghiên cứu ra, Hách Thuần cũng tận tình “trộm” ma pháp trận của người ta.
Hách Thuần trả lời: “Cái này em chỉ làm có một cái, hơn nữa nếu làm lại thì phải mất rất nhiều thời gian!”
“Vậy à! Xem ra sau này anh đây muốn lên trời chỉ có thể tìm em rồi!”
Tâm tình của Hách Thuần lúc này rất tốt, thấy họ như một đám trẻ con thì áp lực của cô cũng vơi bớt. Ở Trái Đất, lúc nào con người cũng nghiêm mặt như thể trong nhà mới chết một người vậy. Nhìn nụ cười trên mặt mọi người cô cảm thấy tâm trạng của mình cũng tốt hơn.