Pu Nasen nói: “Cảm ơn các vị” sau đó cùng Giles nhanh chóng rời khỏi. Thật ra Pu Nasen cũng cảm thấy mảnh đất này thật lạ, dường như có thứ gì đó ở gần đây, nhưng tìm Hỏa Lưu Thú quan trọng hơn cả. Còn Hách Thuần lúc này thì đang buồn bực nghĩ, mấy người này lúc trước tới rồi, bây giờ lại xuất hiện cùng nhau, xem ra là cùng một bọn, họ tách nhau ra để dò xét nơi này, hôm nay mới cùng đi với nhau, rốt cuộc là họ muốn cái gì đây?
Bây giờ Hách Thuần kích động đến mức muốn giết hết luôn cho rồi! Hách Thuần không còn muốn gây mê rồi quẳng người ra khỏi rừng chi nữa, chỉ muốn tìm cách khác, chứ cứ gây mê rồi quẳng người ra hoài thì phiền phức quá rồi. Anh không đánh người, người ta sẽ xem anh là hổ giấy, sau này biết đâu họ nghĩ rằng ở đây không có gì nguy hiểm rồi kéo thêm cả tá người tới nữa thì sao? Lòng hiếu kỳ của con người luôn rất đáng sợ. Giờ phải làm sao cho tất cả mọi người không dám tới đây luôn mới được! Hách Thuần suy đi nghĩ lại, quyết định dùng cách “Giả thần giả quỷ”, mà cũng không biết người ở đây có tin quỷ thần không nữa.
“Mở dụng cụ quấy nhiễu tinh thần, đưa sóng điện não về quỷ thần vào”. Đâylà một thiết được dùng trong trò chơi hư cấu nhưng sau này bị người xấu lợi dụng để đánh cắp bí mật của người khác nên bị quốc gia xem là thiết bị tạo sóng điện não để đánh cắp tư tưởng của người khác. Sau khi thông qua sự đồng ý của các vị lãnh đạo, nó đã trở thành một món đồ phi pháp, công ty trò chơi lúc đó khổ hết biết! Nhưng thật ra Nhà nước cũng có dùng để thẩm vấn tội phạm. Hách Thuần có thứ này là vô cùng bình thường, vì cô là nhà khoa học! Nội tâm Hách Thuần đang cười đầy tà ác, tuy cô không rõ ngôn ngữ nơi này, nhưng thứ được đưa vào… là “hình ảnh” nên chắc không có vấn đề gì lớn, dù không thể dọa đám người này thì cũng có thể quấy nhiễu “tinh thần” của bọn họ, khiến bọn họ hoảng hốt một lúc, sau đó bắt cả đám lại, he he vừa lúc cái phi thuyền này có chỗ chuyên để quan sát sinh vật sống, có thể nhốt họ vào đó, tới đám nào nhốt đám đó, chừng bốn, năm lần như vậy coi còn ai dám đến đây nữa không! Hách Thuần đắc ý cười, nghĩ thầm: Công nghệ cao chính là công nghệ cao, quan tâm mi biết phun lửa hay biết bay làm quái gì, chỉ cần tùy tiện khởi động một dụng cụ nào đó thì mi cũng so không nổi!Hách Thuần càng nghĩ càng thấy nền văn minh công nghệ cao của người Trái Đất vẫn là hay nhất. Sau khi bị “Thuyết quỷ thần” quấy nhiễu, đám người kia đã xuất hiện tình trạng tinh thần hoảng hốt, không biết đâu là thực đâu là ảo nữa. Hách Thuần cho người máy bắt nhốt hết đám người đó.
“Để xem còn ai dám tới gây chuyện nữa không.” Hách Thuần đắc ý.Chuyện này còn tốt hơn chuyện cô gây mê rồi tống người ra khỏi rừng nhiều. Nhưng ngẫm lại bây giờ mình không tìm thấy tọa độ tinh hệ để trở về, Hách Thuần lại héo. Năng lượng dự trữ vẫn còn, trước mắt chỉ có một cách dự trữ là năng lượng mặt trời. Nếu không về được thì chỉ có thể sống ở đây, giờ cứ nhìn xem đám người này dò xét mình với mục đích gì đi đã. Nếu để bọn họ tập kết một đám người tới đây để đánh mình thì gay to, lỡ như lúc bị công kích phi thuyền hiện nguyên hình vậy là tiêu rồi. Nếu có mấy trăm người biết phun lửa gì gì đó đến đánh thì mình vẫn có năng lực đánh lại, nhưng vạn nhất có quân đội gì gì đó muốn dò xét rõ ràng nơi này, lúc đó mình không còn đường lui nữa thì phải chuyển chỗ của phi thuyền thôi.
Lúc này, Pu Nasen và Giles đang vất vả chiến đấu với Hoả Lưu Thú, vốn tưởng chỉ có mấy con Hỏa Lưu Thú nhưng lại đụng phải một đàn đang ăn, dọa Pu Nasen và Giles hết hồn. Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ thì phải mạo hiểm bắt một con Hỏa Lưu Thú về, mà phải còn sống nữa. Vốn họ chuẩn bị công kích một con Hỏa Lưu Thú lạc đàn, nhưng sắp đến ngày nhiệm vụ hết hạn nên cũng chẳng thể đợi con Hỏa Lưu Thú nào đó lạc đàn mới tấn công nữa, thấy Hỏa Lưu Thú là đánh luôn. Họ cho rằng với thực lực của bọn họ thì có thể toàn thắng, ai ngờ lại xuất hiện biến cố, mấy con Hỏa Lưu Thú đã đi xa lại quay trở về, Pu Nasen và Giles đành phải rút lui, xem đám người kia có còn ở đó không để còn nhờ họ giúp cho. Thế nhưng lui về chỗ cũ thì không còn ai cả, Pu Nasen và Giles vô cùng ảo não, đành phải gượng chống.
Hách Thuần nhìn hai người cật lực ứng phó với mấy con “sư tử”, có chút không đành lòng nhìn hai người bị giết, nhưng bây giờ hỗ trợ thì cũng không hay, thế là Hách Thuần quyết định cứ xem trước một chút, nếu họ gặp nguy hiểm đến tính mạng thì cô sẽ ra tay cứu ngay. Đợi một lúc lâu, hai người này vẫn còn cố sống cố chết chống cự lại, Hách Thuần phục sát đất, nghị lực kiên cường quá!