Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế

Chương 37: Chương 37: Chương 12




Ngay hôm đó, Dịch Nguyệt Mai đi theo vị đối tác kia về Hongkong, mỗi ngày đều có siêu xe đưa đón, tùy tiện tiêu xài ở các cửa hàng, nhà hàng cao cấp, tận hưởng cuộc sống khiến không ít người hâm mộ ghen tị.

Không ít người chờ xem chuyện chê cười của Lý Lỗi, kết quả sau khi nghe xong trên mặt Lý Lỗi trước sau như một không có biểu tình gì. Người đã không còn quan hệ gì với mình, anh để ý làm gì. Đối mặt với một người xa lạ, người bình thường sao có thể có cảm tình gì đó; có phản ứng khác thường mới là kỳ quái.

Trương Quế Hoa cũng không tin con trai mình thật sự không để bụng, dù sao hai người đã từng có tình cảm, “Dù gì Dịch Nguyệt Mai cũng là mẹ của Nhai Tiết.”

“Cô ta đúng là mẹ của Nhai Tiết, có điều mối quan hệ này đã sớm bị cô ta ký hiệp nghị mà chém nát không còn một mảnh rồi. Đứng từ góc nhìn pháp luật, bọn họ đã không có bất kỳ quan hệ gì. Còn thái độ sau này của Nhai Tiết đối với Dịch Nguyệt Mai thế nào là do nó quyết định. Tuy vậy, con vẫn tin tưởng con trai mình sẽ có một lựa chọn thực sáng suốt.”

Liễu Xuân Oánh nghe xong thấy thực vui vẻ. Anh đã hoàn toàn buông bỏ, về sau cuộc sống mới có thể ngày càng tốt hơn.

Dù anh không muốn biết tin tức gì về Dịch Nguyệt Mai, lại luôn có “người hảo tâm” cố ý chạy tới Lý gia trò chuyện về Dịch Nguyệt Mai, kể ra cô ta được sủng ái đến mức nào, làm bao người hâm mộ.

Bẵng một thời gian dài, người này thấy Lý Lỗi thực sự không để bụng, mấy tin tức kiểu này dần biến mất.

Có điều, sau này, người ta lại nghe nói vị kia mất hứng thú với Dịch Nguyệt Mai, không bao lâu liền cùng cô ta chia tay. Dịch Nguyệt Mai nhận được không ít phí chia tay, hoàn toàn có thể xem như một phú bà, được không ít người tâng bốc.

Dịch Nguyệt Mai đã quen thói sống của người giàu, vẫn tiêu tiền phung phí như trước. Hơn nữa, được mấy người đó tâng bốc thì thôi, cô ta lại thích tiêu tiền mua mặt mũi. Số tiền đó vốn dĩ có thể cho cô ta áo cơm vô ưu cả đời, không bao lâu đã bị cô ta tiêu sạch không còn một đồng, còn đầu tư thất bại, nợ ngập đầu.

Rơi xuống đường cùng, cô ta quay lại “nghề cũ”, tìm một ông chủ giàu có. Dù sao cô ta cũng đã từng bị người khác bao nuôi, coi như hàng secondhand, cô ta tìm gã đàn ông này tất nhiên không thể so với người đầu tiên.

Đàn ông có tiền, có thế lực mạnh hơn vị đối tác kia, ai lại không có lựa chọn tốt hơn, sao có thể coi trọng Dịch Nguyệt Mai. Cho dù thân thể cô ta không tồi, ở cái quốc gia này, không thiếu nhất chính là người, thì tất nhiên số lượng mỹ nữ vừa thông minh vừa xinh đẹp cũng rất nhiều.

Cứ tuần hoàn ác tình như vậy, càng người sau thì càng không thể so với người trước, cuộc sống của cô ta ngày càng kém đi, cuối cùng cô ta chỉ có thể dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ để sống. Nhưng Dịch Nguyệt Mai vẫn không thể bỏ được thói coi trọng mặt mũi. Cô ta tình nguyện bị đói chứ cũng không muốn trên người không mặc một bộ quần áo thời thượng.

Thời gian dài không được ăn no, ăn uống không có quy luật, dinh dưỡng không đầy đủ, đủ các bệnh tật tìm đến cửa. Cô ta không có tiền chữa trị, bệnh nhẹ trở thành bệnh nặng, cuối cùng mau chóng rời khỏi thế giới xinh đẹp này.

Nghe được tin tức này, Liễu Xuân Oánh thực sự không thể hiểu nổi. Dịch Nguyệt Mai có bằng cấp cao lại có năng lực tốt, sao có thể chịu kết quả như vậy.

Lúc này, Liễu Xuân Oánh đã hoàn toàn dung nhập vào Lý gia, quan hệ với Lý Lỗi không tệ, thậm chí cô còn có con với anh. Cô nằm trong ngực Lý Lỗi, nói nhỏ vấn đề đó.

Lý Lỗi ôn nhu cười, xoa mái tóc cố ý cắt ngắn do mang thai của cô, “Người ta đều nói mang thai ngốc ba năm, quả nhiên là đúng. Dịch Nguyệt Mai đã quen sống dựa vào đàn ông, tự nhiên cô ta quên mất cách tự đi đường bằng hai chân của mình.”

Cuộc sống gia đình cô hạnh phúc mỹ mãn, có điều đó là chuyện rất lâu sau này.

“Đinh, chúc mừng, đánh bại Dịch Nguyệt Mai, nhận được hai mươi điểm. Hiện tại tổng cộng là ba mươi hai điểm. Biểu hiện không tồi, thỉnh không ngừng cố gắng.” Đúng thời điểm Dịch Nguyệt Mai rời đi, giọng nói của hệ thống vang lên, Liễu Xuân Oánh biết mình đã thành công.

Không có Dịch Nguyệt Mai dụng tâm kín đáo, Lý Nhai Tiết ngoan lên nhiều. Dưới sự dạy dỗ của Liễu Xuân Oánh, thói xấu ít đi, bản tính “gấu con” cũng bắt đầu chậm rãi bị bản tính bé ngoan đánh bại. Cậu biết cái gì là đúng, cái gì là sai, không còn tùy tiện nói chuyện trong nhà cho người ngoài.

Không bị cậu ở bên ngoài nói xấu, thanh danh của Liễu Xuân Oánh cũng tốt lên nhiều.

Có điều, quan hệ giữa cậu và Liễu Xuân Oánh vẫn xa lạ như cũ, hai người ở nhà gần như không nói với nhau một câu. Không nói chuyện sao quan hệ có thể khởi sắc.

Lý Lỗi bước qua được bóng ma trong lòng mình, sự nghiệp cũng dần ổn định, thăng tiến một bậc, anh có thể không cần thường xuyên đi công tác như trước. Ý thức được thời gian, công sức anh dành cho Lý Nhai Tiết không đủ, anh liền dời trọng tâm lên người Lý Nhai Tiết.

Đứa trẻ nào cũng cần có cả bố và mẹ. Một gia đình hoàn chính mới là nơi ấm áp nhất dành cho đứa trẻ.

Cảm thấy Liễu Xuân Oánh không tệ, là một người mẹ tốt, anh bắt đầu cố ý tạo cơ hội cho hai người.

Có Lý Lỗi hỗ trợ, dần dần lời Liễu Xuân Oánh nói Lý Nhai Tiết cũng nghe lọt tai một hai câu. Buông xuống thành kiến, Lý Nhai Tiết phát hiện mẹ kế cậu vẫn ghét bỏ kỳ thật không hề đáng ghét chút nào, ngược lại còn rất tốt, có thật nhiều ưu điểm, làm người khác hâm mộ ghen tị.

Từ lúc mẹ rời khỏi thành phố này, hộp cơm của cậu trở thành thứ được quan tâm nhất trong lớp học. Cậu cũng nhờ đồ ăn ngon mà kết được không ít bạn tốt.

Nhóm bạn tốt đều thích đồ ăn của cậu. Cậu cũng không phải người keo kiệt, nhưng nhiều người cùng ăn, chút đồ ăn như vậy nhất định không đủ, cậu đành phải chịu đói bụng cả buổi học chiều. Cậu không có thói quen để mình đói, nên buổi học chiều luôn đặc biệt gian nan. Về đến nhà, cậu ăn so với trước kia càng nhiều hơn, có những lần cậu ăn nhanh quá nên bị đau bụng.

Lúc mới đầu cậu còn không nghĩ đến việc nói cho cô biết chuyện nhỏ này của mình, cậu cảm thấy cô không phải là gì của mình. Nhưng dường như cô biết chuyện, bắt đầu từ hôm sau, mẹ kế liền đổi sang hộp cơm lớn hơn, mỗi ngày đều chuẩn bị đò ăn đủ cho cả cậu và bạn bè. Nhờ vậy, trong lòng các bạn nhỏ, cậu vô cùng hào phóng, rất được hoan nghênh.

Sau này ba ba mới cho cậu biết, đó là bởi vì mẹ kế luôn quan tâm đến cậu, yên lặng chú ý nhất cử nhất động. Sau khi phát hiện ra cậu có điểm bất thường, cô lập tức đi tìm hiểu, sau đó tìm ra phương pháp tốt nhất giải quyết mấy vấn đề này.

Mẹ kế đối tốt với mình như vậy, cậu không cảm động là không có khả năng. Cũng chậm rãi từ chuyện này làm điểm bắt đầu, cậu phát hiện ra mẹ kế có rất nhiều ưu điểm. Hóa ra trên thế giới này vẫn có mẹ kế tốt, cậu phải may mắn đến cỡ nào mới có thể gặp được một người như vậy.

Thấy Lý Nhai Tiết có nghe lời mình nói, Liễu Xuân Oánh bắt đầu chuẩn bị giáo dục, thay đổi những tật xấu của Lý Nhai Tiết. Bị mẹ đẻ lợi dụng, bị ba ba coi nhẹ, bị ông bà sủng nịnh, tuy bản tính cậu tốt, nhưng những vấn đề đó cũng đã tạo thành tật xấu.

Cậu thích không đổi giày đã chạy vào nhà, làm bẩn sàn nhà vừa mới được quét dọn vệ sinh. Cô quét dọn lại lần nữa cũng không phải là vấn đề gì, nhưng thói xấu không quý trọng thành quả lao động của người khác không phải điểm tốt.

Liễu Xuân Oánh thảo luận với Lý Lỗi về chuyện này, Lý Lỗi cũng cảm thấy cậu hẳn nên sửa lại. Thế là cuối tuần, anh quyết định cả nhà cùng nhau quét dọn mọi góc xó trong nhà triệt để một lần.

Cùng ba ba làm việc, Lý Nhai Tiết cảm thấy làm gì cũng vui vẻ. Lúc đầu cậu hứng thú bừng bừng, mặc quần áo sạch sẽ, tỉ mỉ lau từng gia cụ trong nhà, nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền mệt mỏi, xoay người tìm ba ba hỗ trợ, nói là cậu không muốn làm, rất vất vả.

Một đứa trẻ được chiều chuộng chưa từng phải chịu khổ như vậy.

Thấy chưa đạt được hiệu quả mình mong muốn, Lý Lỗi tự nhiên sẽ không đồng ý cho cậu nghỉ ngơi, “Con xem ba ba còn phải phụ trách giặt sạch tất cả những thứ này.”

Nhìn đến đống rèm cửa chất cao ngang người, Lý Nhai Tiết yên lặng xoay người, tiếp tục lau khô các gia cụ. Ba ba thực vất vả, cậu không thể lại quấy rầy ba ba.

Cuối cùng, nhìn lại thành quả lao động của mình, Lý Nhai Tiết vô cùng tự hào, mình thật giỏi nha!

Có điều, cậu rất mau phát hiện ra vấn đề. Hôm sau bà nội đến, mang theo không ít thứ tốt, đều là mấy loại rau củ cậu thích ăn, nhưng mang vào đến phòng bếp, chỗ vừa đặt đồ ăn rất bẩn, cậu thấy mà vô cùng đau lòng.

Cậu gấp không chờ nổi cầm giẻ lau sạch sẽ mới cảm thấy tốt hơn một chút. Cậu đi nói với bà nội, nhắc nhở bà lần sau không cần làm như vậy.

Trong lòng Liễu Xuân Oánh thấy vui vẻ, cho Lý Lỗi ánh mắt, ý bảo anh mở miệng nói chuyện.

“Bà nội là trưởng bối, con không thể nói như vậy, mau xin lỗi đi.” Liễu Xuân Oánh sốt ruột, lời nào tốt thì không nói, lại đi nói lời này. Tuy vấn đề này đúng là nên nói ra, nhưng kính già yêu trẻ là đạo đức tốt đẹp của dân tộc, một đứa bé ngoan phải có.

Chờ Lý Nhai Tiết xin lỗi Trương Quế Hoa xong, anh mới tiếp tục mở miệng nói: “Con thử nghĩ lại xem, bà nội phá hoại thành quả lao động của con, trong lòng con thấy không thoải mái. Vậy mọi ngày con đi giày bẩn phá hoại thành quả lao dộng của dì, dì có thương tâm hay không, có khổ sở hay không? Về sau con biết mình phải làm thế nào chưa?”

Vì cố kỵ tâm lý của Lý Nhai Tiết, Liễu Xuân Oánh chủ động bảo Lý Nhai Tiết gọi mình là “dì”, sau này cậu thích ứng, gọi cô là “mẹ” cũng được.

Bởi vì việc này, cô vô tình đạt được hai điểm, tổng cộng ba mươi tư điểm, nguyên nhân là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Lý Nhai Tiết.

Trải qua hai chương trình học, Liễu Xuân Oánh hiểu rõ, một mẹ kế tốt, về bản chất mà nói, chính là có thể suy nghĩ chi con riêng của mình.

Lý Nhai Tiết nhìn thoáng qua Liễu Xuân Oánh, cúi đầu nói xin lỗi. Hóa ra bản thân lúc vô tình đã làm sai nhiều lần như vậy, mẹ kế còn không mắng mình. Cậu rất cảm động, cúi đầu thành thực nói xin lỗi.

Trương Quế Hoa cảm thấy việc này không có gì ghê gớm cả. Kiểu gì mà chẳng bị làm bẩn, đây không phải là muốn lười biếng sao? Nhưng người nói ra lời này là con trai mình, Liễu Xuân Oánh lại chưa nói ra một câu, bà cũng không dám nói gì, chỉ đứng một bên nhìn.

Thấy mẹ chồng Trương Quế Hoa không có phản ứng gì đặc biệt, Liễu Xuân Oánh mới thả lỏng.

Từ sau lần này, Lý Nhai Tiết bắt đầu biết chú ý, tôn trọng thành quả lao động của người khác. Cậu cũng chú ý vệ sinh cá nhân, thậm chí tạo thành thói quen rửa sạch tay bẩn, đây là việc Liễu Xuân Oánh và Lý Lỗi đều chưa nghĩ đến.

“Đinh, cải thiện được một tật xấu của Lý Nhai Tiết, đạt được mười điểm. Hiện tại có bốn mươi bốn điểm, thỉnh không ngừng cố gắng.” Cô không nghĩ tới làm vậy cũng có thể đạt được điểm. Nếu cô cải thiện sáu tật xấu của Lý Nhai Tiết, chẳng phải là cô lập tức có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?

Cô nghĩ lại thấy thật tốt, tinh thần phấn chấn, nỗ lực quan sát hành vi của Lý Nhai Tiết, khiến cho Lý Lỗi càng cảm thấy Liễu Xuân Oánh thật sự là một người mẹ tốt. Anh càng thêm yên tâm, cùng càng cảm thấy thật xin lỗi cô, vì thế anh đưa ra một quyết định khiến người khác kinh ngạc, thay đổi toàn bộ tiến độ chương trình học của Liễu Xuân Oánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.