Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế

Chương 51: Chương 51: Chương 3




Liễu Xuân Oánh rất muốn biết nguyên nhân. Cô còn chưa chủ động mở miệng, hệ thống đã gấp không chờ nổi mà xuất hiện, “Đinh, cô chỉ cần bỏ ra 5 điểm, cô sẽ có thể biết được điều cô muốn.”

Liễu Xuân Oánh cảm thấy hơi đắt. Cô vừa mới bắt đầu đã tiêu mất 5 điểm, có phải hơi quá xa xỉ không. Cô cò kè mặc cả, rốt cuộc hạ giá xuống còn 3 điểm, hai bên đều nhường nhau một chút.

Cô sảng khoái thanh toán. Trong đầu cô lập tức có thêm một vài sự kiện, cô chậm rãi sắp xếp lại, biểu tình trên mặt ngày càng kích động, nước mắt cũng rơi ngày càng nhiều,. Ban đầu cô đã cảm thấy kỳ quái. Cô hoàn toàn không biết kết cục của bọn họ ở nhiệm vụ thứ ba như thế nào, hóa ra là muốn cô tự mình quyết định.

Chẳng trách cô sẽ đặc biệt mềm lòng với Lý Nhai Tiết, bởi đó là đứa con từ bụng cô chui ra; cũng chẳng trách cô rất dễ dàng hiểu rõ suy nghĩ của Lý Á Kiệt, bởi cô đã sống với cậu một khoảng thời gian thật dài.

(Đoạn này hơi khó hiểu. Cơ bản là Lý Á Kiệt và Lý Nhai Tiết của thế giới này có tính cách hoàn toàn giống Lý Gia Kiệt và đứa bé Liễu tỷ sinh ở thế giới trước. Kết cục của Lý Gia Kiệt và đứa bé ở thế giới trước mọi người đã biết, đến thế giới này hệ thống đặt ra một hoàn cảnh tương tự nhưng Liễu tỷ không chết vì rong huyết mà còn sống, có thể coi như để Liễu tỷ bù đắp cho hai đứa trẻ của thế giới trước.)

Nhưng nguyên nhân gì mà bối cảnh gia đình hoàn toàn thay đổi, cô từng dò hỏi hệ thống, nhưng hệ thống trực tiếp cự tuyệt trả lời. Cho dù Liễu Xuân Oánh có bỏ ra bao nhiêu điểm, nó đều từ chối. Điều này càng khiến cho Liễu Xuân Oánh nghi hoặc.

Cô còn muốn suy nghĩ sâu xa hơn thì cảm thấy trên mặt ươn ướt, đứa bé nào đó kiên trì không ngừng lay người cô làm cô bừng tỉnh. Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy đôi mắt nhỏ ủy khuất của cậu.

Cô cười, hôn lên mặt cậu. Sau khi biết bé khác biệt, cô càng yêu thích bé hơn.

Lý Nhai Tiết rất tủi thân. Rõ ràng vừa nãy mẹ kế nhỏ còn rất tốt, đột nhiên liền không để ý đến bé. Cho dù bé bán manh làm nũng thế nào trước mặt cô, cô vẫn không thèm nhìn bé. Bé cảm thấy đau lòng, chẳng lẽ mẹ kế nhỏ khôi phục lại trạng thái trước kia sao? Cậu không cần đâu!

Bé nước mắt lưng tròng bôi một lớp lại một lớp lên mặt mẹ kế nhỏ, cô vẫn không để ý tới bé. Rốt cuộc bé không nhịn được khóc hu hu mấy tiếng.

Bé vô cùng đau lòng, mặc kệ Liễu Xuân Oánh vừa dỗ dành vừa hôn bé, bé cũng không nín. Tiếng khóc chói tai làm Liễu Xuân Oánh vừa đau đầu lại vừa đau lòng.

Lý Á Kiệt tan học về nhà chứng kiến cảnh tượng này, cậu hung hăng trợn mắt liếc Liễu Xuân Oánh một cái. Cậu cho rằng cô lại bắt nạt em trai ngốc của cậu.

Liễu Xuân Oánh rất vô tội mở to mắt, vô cùng đáng thương nhìn cậu, hy vọng cậu có thể nghĩ ra cách gì làm Lý Nhai Tiết nín khóc. Bé khóc đến khan cả tiếng, mà đầu cô thì choáng váng.

Ánh mắt của Liễu Xuân Oánh khiến cho một người chưa từng trải nghiệm qua như Lý Á Kiệt cảm thấy không được tự nhiên. Cậu vốn định nói nặng lời với cô mấy cô, nhưng cậu lại không mở miệng được, chỉ có thể một mình buồn bực.

Cậu ôm lấy em trai mình, nghiêm khắc nhìn bé, “Em quên ba nói cái gì rồi sao?”

Ngoài dự đoán, Lý Nhai Tiết sụt sịt vài cái, cố gắng không cho nước mắt chảy ra. Thế này cũng quá lợi hại rồi!

Cô bội phục nhìn Lý Á Kiệt, cảm thấy rất là kiêu ngạo, trong này cũng có một phần công lao của cô. Theo thói quen, cô hôn lên má cậu, tở vẻ mình hưng phấn, còn không quên khích lệ cậu. “Con thật lợi hai!”

Cho dù bây giờ cậu đã lớn đến mức nào thì trong trí nhớ của Liễu Xuân Oánh, cậu vẫn là đứa bé cần có cô cổ vũ.

Thân thể Lý Á Kiệt lập tức căng thẳng. Cậu có chút không thể tin được khi thấy Liễu Xuân Oánh thân thiết với mình như vậy. Cậu ôm Lý Nhai Tiết chạy vào phòng ngủ của mình, tim đập thình thịch. Cậu tuyệt đối sẽ không bị viên đạn bọc đường của Liễu Xuân Oánh đánh bại.

Tâm tình bình tĩnh lại, lúc này cậu mới phát hiện mình vẫn luôn ôm lấy em trai, mà em trai cậu lại đầy tò mò nhìn chằm chằm cậu. Mặt cậu đỏ lên. Vừa rồi hình như cậu không có hành động nào bất thường đúng không?

“Anh, mặt anh đỏ!” Thật lạ lùng, lần đầu tiên bé nhìn thấy biểu cảm này trên mặt anh trai.

Lý Á Kiệt vẫn luôn cho rằng bản thân thông minh, trưởng thành hơn em trai rất nhiều nên cậu sẽ không thừa nhận mình sẽ có biểu tình ấu trĩ như thế. Cậu nghiêm mặt, “Em nhìn nhầm rồi!”

Lý Nhai Tiết xoa mắt mình, chẳng lẽ do bé khóc nhiều?

Lúc Liễu Xuân Oánh nhìn thấy bọn họ lần nữa, cô liền thấy hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, một đứa vô cùng nghiêm túc, một đứa đầy vẻ nghi hoặc. Cô rất hiếu kỳ, tiến lại gần cho mỗi người một cái hôn, rồi đưa ra nghi vấn của mình.

Lý Á Kiệt bất chấp dáng vẻ không được tự nhiên của bản thân, vội vàng che cái miệng đang muốn nói của em trai: “Chúng con đói bụng!”

Liễu Xuân Oánh nghe được liền nóng nảy. Ai nha, biết thế cô đi nấu cơm sớm hơn. Cô nhớ ra trong tử lạnh còn một ít hoa quả tươi liền lấy ra rửa sạch sẽ, đưa cho bọn họ ăn trước cho đỡ đói. “Anh trai, con để ý em trai con một chút. Hoa quả này lạnh, không thể ăn nhiều. Con cũng vậy!”

Nói xong, cô lập tức vội vội vàng vàng chạy vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Không biết vì sao, Lý Á Kiệt cảm thấy Liễu Xuân Oánh như này rất quen thuộc.

Bởi vì đã biết đây là phần kéo dài của chương trình học, cho nên Liễu Xuân Oánh trực tiếp làm vài món dự theo sở thích của Lý Á Kiệt. Đương nhiên Lý Nhai Tiết cũng có phần, bé chỉ cần một bát bí đỏ là xong.

Nhìn thấy trên bàn ăn toàn đồ ăn mình thích, Lý Á Kiệt cảm thấy rất lỳ quái, đặc biệt là Liễu Xuân Oánh không ngừng gắp đồ ăn cậu thích vào bát của cậu. Cậu im lặng nhìn thoáng qua, lạnh nhạt ăn cơm. Liễu Xuân Oánh bị mất trí nhớ lại biết sở thích của cậu cơ đấy!

Liễu Xuân Oánh nhìn Lý Á Kiệt ăn toàn bộ đồ ăn thì vui vẻ cười. Cô biết là sẽ như vậy mà.

Lý Nhai Tiết thấy mẹ kế nhỏ chỉ gắp đồ ăn cho anh trai, bé không hài lòng bĩu môi, đặt bát nhỏ của mình trước mặt Liễu Xuân Oánh, hai mắt sáng ngời long lanh nhìn cô chằm chằm.

Cô bật cười, đứa nhóc này. Cô gắp một ngọn cải xanh bỏ vào bát bé.

Lý Nhai Tiết mếu máo, bé không thích ăn rau đâu. “Mẹ kế nhỏ, con muốn ăn món kia!” Bé chỉ vào món thịt kho tàu có màu sắc đẹp mắt, nuốt nước miếng.

Liễu Xuân Oánh đột nhiên thấy không thích cách xưng hô “mẹ kế nhỏ” này, có điều, cô cũng biết không thể lập tức thay đổi. Cô đè xuống sự không vui trong lòng, bắt đầu dạy dỗ Lý Nhai Tiết. Bây giờ cậu còn nhỏ, cô không thể một mực thuận theo bé, nếu không sau này một khi bé có điều gì không vừa ý, bé sẽ cảm thấy tủi thân, “Em trai là đàn ông, mà đàn ông thì không được kén ăn. Con xem anh trai con không hề kén ăn.” Vừa nói cô vừa dùng ánh mắt ra hiệu với Lý Á Kiệt, bảo cậu phối hợp.

Lý Á Kiệt phát hiện cách gọi của Liễu Xuân Oánh đã thay đổi, gọi là anh trai, em trai cảm giác thân thiết hơn nhiều, hơn nữa vai vế cũng phân biệt rõ ràng hơn. Đối với cách giáo dục em trai hiện tại của cô, Lý Á Kiệt cũng không ngăn cản, liền gắp một miếng rau thật lớn ăn luôn.

Cậu cũng cảm thấy em trai quá mức kén ăn. Cậu từng dạy bảo bé, nhưng vừa mới tốt lên một chút, người phụ nữ kia lập tức tỏ thái độ với cậu, mà phương thức biểu hiện duy nhất của cô là nuông chiều em trai. Em trai ngốc lại cho rằng cô yêu bé, không nghĩ tới là làm hại bé.

Có điều, hôm nay Liễu Xuân Oánh thay đổi làm cậu vô cùng vui mừng, chỉ là không biết cô lại có âm mưu gì khác.

Thấy mẹ kế nhỏ và anh trai đều bắt mình ăn thứ rau xanh khó ăn kia, bé mếu máo, chuẩn bị sử dụng ma âm để làm nũng, không nghĩ tới mẹ kế nhỏ lại nhìn thấu tính toán của bé. Bé vừa mở miệng, trong nháy mắt cô trực tiếp gắp một miếng rau nhỏ vào miệng bé. Bé theo bản năng nhai mấy cái, đôi mắt lập tức sáng lên, “Thật ngon.” Bé không bài xích nữa.

Lý Á Kiệt cũng cảm thấy sau khi cô bị mất trí nhớ, tay nghề của Liễu Xuân Oánh trở nên tốt hơn rất nhiều, cậu ăn nhiều hơn một bát cơm.

Bữa trưa hôm sau, lúc ăn cơm ở trường, cậu vô cùng hoài niệm đồ ăn tối hôm qua. Cậu mím môi, ba từng dạy dỗ là phải biết chịu khổ, không thể lúc nào cũng chỉ biết hưởng thụ, cậu đành ăn sạch đồ ăn, không lãng phí chút đồ ăn nào.

Anh trai đi học, chỉ có mỗi mẹ kế nhỏ ở nhà với bé. Bé nhàm chán chơi ghép hình một mình, rốt cuộc sau khi bé nhìn mẹ kế nhỏ lần thứ mười, bé buông đồ chơi ghép hình, đi sau mẹ kế nhỏ, nhìn cô vội tới vội lui quét dọn nhà cửa.

Nhà lớn, Liễu Xuân Oánh cũng không nghĩ một mình làm xong, nhưng phòng ngủ là nơi riêng tư, Liễu Xuân Oánh từ chối để người giúp việc theo giờ làm thay. Cô tự mình chậm rãi bày trí, cảm giác rất có thành tựu.

“Mẹ kế nhỏ, mẹ kế nhỏ có mệt không? Mẹ kế nhỏ uống nước này!” Lý Nhai Tiết thấy Liễu Xuân Oánh mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu, bé bình bịch chạy xuống lầu, rót một cốc nước mang lên đưa cho Liễu Xuân Oánh.

Liễu Xuân Oánh cảm thấy ấm áp, cười tủm tỉm nhận lấy uống cạn, nhưng nếu bé không gọi cô là mẹ kế nhỏ thì càng tốt. “Em trai ngoan, lần sau con không cần gọi mẹ là mẹ kế nhỏ, có được không? Mẹ không thích đâu. Con gọi là mẹ thôi nhé?”

Lý Nhai Tiết cảm thấy việc đó không có gì ghê gớm. Bé còn nhỏ, chỉ cảm thấy hai cách xưng hô đều giống nhau, chẳng có gì khác nhau. Bé gọi mẹ kế nhỏ bởi vì lúc ở ngoài bị người hỏi, sau đó bé cảm thấy cách xưng hô mẹ kế nhỏ này rất êm tai nên bé mới gọi cô là mẹ kế nhỏ.

Nếu mẹ kế nhỏ không vui thì bé không gọi nữa! Bé hô một tiếng giòn tan, “Mẹ.”

Liễu Xuân Oánh kích động đến mức toàn thân run rẩy, “Ai!” Cuối cùng cô không nhịn được mà ôm lấy bé, hôn mấy cái. Có điều, cô nhớ ra mình vừa bận trước bận sau quét dọn vệ sinh, còn chưa tắm rửa sạch sẽ, cảm thấy thế nào cũng không tự nhiên. Cô vội vàng đuổi Lý Nhai Tiết vào phòng tắm, định tắm rửa cho bé, sau đó bản thân cũng tắm luôn.

“Con không cần! Mẹ ra ngoài đi! Con muốn tự tắm cơ! Ba nói đàn ông phải tự tắm!” Lời lẽ lớn lao của Lý Nhai Tiết vượt qua dự đoán của Liễu Xuân Oánh. Cô không nghĩ tới Lý Lỗi giáo dục hai đứa trẻ tốt thế, rất có tính tự lập.

Cô vui mừng cười đồng ý, nhưng không rời đi. Cô không yên tâm đứng ngoài cửa chờ Lý Nhai Tiết tắm xong mới xử lí bản thân.

Ăn cơm trưa xong, Liễu Xuân Oánh phát hiện bản thân cực kỳ nhàm chán, hoàn toàn không tìm được việc gì để làm, cảm giác đó vô cùng khó chịu. Cô hỏi han Lý Nhai Tiết xem nguyên thân trước kia sống thế nào.

Lý Nhai Tiết mở to đôi mắt long lanh, vô cùng tự nhiên trả lời: “Mẹ chơi mạt chược ạ!”

Cô không biết nói gì nữa, hóa ra lại là chơi mạt chược. Nhưng nếu cô đi chơi mạt chược, Lý Nhai Tiết phải làm sao bây giờ? “Thế con thì sao?”

Lý Nhai Tiết trầm mặc, một hồi lâu mới cẩn thận hỏi, “Mẹ, hôm nay mẹ có thể không đi chơi mạt chược được không? Nhai Tiết ở nhà một mình rất cô đơn!”

Nhìn đôi mắt nhỏ hơi sợ sệt của Lý Nhai Tiết, tim cô đau muốn chết. Nguyên chủ thật tàn nhẫn mới có thể bỏ mặc một đứa trẻ ở nhà một mình. Cô vội vàng tiến tới an ủi, “Mẹ không đi, sau này cũng không đi.”

Lý Nhai Tiết nghe được đáp án như thế thì cười vui vẻ, nhưng bé vẫn không yên tâm, đòi móc nghéo ngón tay với Liễu Xuân Oánh mới thôi. “Mẹ đã đồng ý thì nhất định phải được đó! Mẹ đã móc tay là không được đổi ý đâu!”

Liễu Xuân Oánh tự nhiên gật đầu, mặc kệ nguyên thân là người thế nào, hiện tại đây là cô, Liễu Xuân Oánh. Cô phải làm gương tốt, trực tiếp thực hiện trước mặt Lý Nhai Tiết. Cô tắt điện thoại, tỏ vẻ không còn muốn liên lạc với đám bạn chơi bài nữa, thậm chí, cô còn tính đổi số điện thoại.

Xuất phát từ tâm lý muốn bồi thường cho bé, hơn nữa nếu ở nhà cô cũng không biết phải làm gì, cô định đi ra ngoài chơi một chút. Cô hỏi xem Lý Nhai Tiết muốn đi đâu, không nghĩ tới bé lại muốn đi gặp anh trai.

Hai mắt Liễu Xuân Oánh sáng lên, tình cảm của anh em thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.