Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế

Chương 31: Chương 31: Chương 6




~~~Quà Giáng sinh~~~

Chương 6.

Nhờ có Lý Lỗi, Lý Nhai Tiết ngoan ngoãn hơn ngày thường không ít, mấy lời nói đối nghịch, bất hòa với cô trên căn bản là không còn. Cậu trở nên khác biệt một trời một vực với ngày thường, khiến cho Liễu Xuân Oánh có chút không quen.

Lý Lỗi cũng thật là! Rõ ràng anh rất quan tâm đến Lý Nhai Tiết, trong mắt toàn ôn nhu, nhưng khuôn mặt kia thật sự giống như ai đó thiếu nợ anh mấy trăm vạn.

“Ăn có ngon không?”

“Không...... Ăn rất ngon!” Cậu theo thói quen định phản bác lại Liễu Xuân Oánh, chỉ là vừa ngẩng đầu lên thì thấy lão ba nhà mình vẫn còn ở đây, cậu lập tức đổi lời nói.

Liễu Xuân Oánh cười trộm, đây đúng là cơ hội tốt. Cô cáo mượn oai hùm, hỏi, “So với McDonald có ngon hơn không?”

Cậu liếc nhìn Lý Lỗi, thành thật trả lời, “Ngon hơn ạ!” Đồ ăn thế này làm sao cậu có thể chán ghét được.

Trong lòng Liễu Xuân Oánh vui vẻ, “Thế thì sau này con chỉ ăn mỗi đồ dì làm thôi có được không?”

Trong lòng Lý Nhai Tiết không hề muốn như vậy. Cậu chỉ có thể lấy cớ đi ăn McDonald”s để lén gặp mẹ, hưởng thụ tình yêu của mẹ dành cho cậu. Nếu bây giờ cậu nói là không bao giờ ăn nữa, chẳng phải sau này cậu chẳng còn cơ hôi gặp lại mẹ mình sao.

Không tồi nha! Mục đích của Liễu Xuân Oánh chính là chỗ này. Lần trước cô phát hiện mẹ chồng Trương Quế Hoa đưa Lý Nhai Tiết đến McDonald”s gặp Dịch Nguyệt Mai, cô càng nghĩ càng cảm thấy có điểm không thích hợp. Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, buổi tối cô liền mơ thấy rất nhiều cảnh tượng Lý Nhai Tiết gặp Dịch Nguyệt Mai ở McDonald”s.

Cô không yên tâm, nên sử dụng hai điểm duy nhất mình có để hệ thống cẩn thận kiểm tra ký ức của cơ thể này. Rất nhiều chuyện từng xảy ra, bởi vì thời gian dài hay nguyên nhân gì đó khác mà cô không thể nhớ ra được, nhưng đã xảy ra nghĩa là có để lại dấu vết trong đầu.

“Đinh, cảnh báo, số điểm cần thiết phải bằng hoặc lớn hơn một trăm mới có thể tính là hoàn thành chương trình học, mà trong mỗi chương trình, không phải tất cả nhiệm vụ ẩn đều được phát hiện, cho nên xin hãy sử dụng điểm số cẩn thận.”

Liễu Xuân Oánh nghe xong, rất chần chờ, “Nếu tôi vẫn không thể đạt đủ một trăm điểm thì có phải tôi không thể rời thế giới này không?”

“Đúng vậy. Nhưng nhiệm vụ ẩn là biến số, cốt truyện thay đổi theo cách khác nhau, có thể khiến một nhiệm vụ ẩn biến mất hoặc phát sinh. Như thế nào tùy cô lựa chọn.”

Liễu Xuân Oánh cắn răng suy nghĩ. Cô quyết định sử dụng, vì thế số điểm của cô lần nữa quay về không. Cô chỉ hy vọng mình sớm đánh bại Dịch Nguyệt Mai, hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhận lấy hai mươi điểm. Không có điểm trong tay, cảm giác giống như không có tiền trong tay vậy, không an toàn chút nào.

Hệ thống cẩn thận rà quét ký ức của thân thể này, kết quả phát hiện từ một năm trước, khi Liễu Xuân Oánh mới gả vào Lý gia không lâu, cô ấy có tận mắt nhìn thấy Dịch Nguyệt Mai đưa Lý Nhai Tiết đi ăn McDonald. Hơn nữa còn không không một hai lần, hầu như tháng nào cô ấy cũng nhìn thấy ba bốn lần. Vì thế không khó đoán ra của hàng McDonald”s là nơi gặp mặt của Dịch Nguyệt Mai và Lý Nhai Tiết.

Trẻ con thích ăn McDonald”s nên ngẫu nhiên nói một câu này tất cả mọi người đều không để trong lòng. Điều này cũng khiến cho Dịch Nguyệt Mai gặp Lý Nhai Tiết càng thêm thuận lợi.

Sở dĩ cô ta dùng phương thức lén lút gặp mặt Lý Nhai Tiết như thế hoàn toàn chứng minh rằng cô ta ngay cả quyền thăm hỏi cũng không có. Lúc trước hai người ly hôn, bên phạm sai lầm nhất định là Dịch Nguyệt Mai, nếu không cô ta không thể không có những quyền cơ bản như vậy.

“Con không cần!” Cô không nghĩ Lý Nhai Tiết sẽ cự tuyệt. Xem ra mẹ đẻ chính là mẹ đẻ, thái độ của con trai khác hẳn. “Nhà bạn Tiểu Chu mỗi ngày đều ăn mà.” Thằng nhóc này còn biết lấy người khác ra làm cớ à, thông minh đấy.

Hệ thống còn nói cho cô, theo trí nhớ của thân thể này, ban đầu Lý Nhai Tiết kỳ thật là một đứa bé rất hiểu chuyện. Lúc cô ấy mới vào của, tuy Lý Nhai Tiết không quá thân thiết với cô ấy, nhưng cũng vẫn rất tôn trọng, không hề nói không thành có, rêu rao khắp nơi. Hình như chính từ lần đầu tiên Dịch Nguyệt Mai đưa Lý Nhai Tiết đi ăn McDonald”s, cậu liền biến thành bộ dạng bây giờ. Vì vậy, cô nhất định phải ngăn cản Lý Nhai Tiết tiếp tục gặp Dịch Nguyệt Mai.

Có điều, cô cũng thực sự muốn quỳ lạy nguyên chủ. Khi nhìn thấy Dịch Nguyệt Mai và Lý Nhai Tiết nói cười với nhau, cô ấy đều yên lặng tránh sang một bên, không đành lòng đi quấy rầy. Cô ấy cảm thấy bản thân không có quyền lợi cùng thân phận đó, nên không thể đi quấy rầy mẹ con bọn họ bồi dưỡng tình cảm.

Sau khi Liễu Xuân Oánh biết việc này, cô trực tiếp dán cái nhãn thánh mẫu lên người nguyên chủ. Người ta mắng cô mà cô còn cười được với người ta, năng lực nhẫn nại quả nhiên cường hãn. Đổi lại là cô thì tuyệt đối không làm được.

Tuy nhiên, ở thế giới thực làm gì còn loại người như vậy tồn tại, hẳn đã sớm bị tiêu diệt sạch sẽ.

“Đó là thực phẩm rác rưởi, con không thể ăn nhiều. Rồi, như thế này nhé, mỗi lần ba con trở về, chúng ta sẽ đi ăn một lần, được không?” Cô không thể bức cậu quá mức. Nếu cô biểu hiện quá rõ ràng sẽ làn người khác hoài nghi. Ở Lý Lỗi ở đấy, Dịch Nguyệt Mai cũng không thể nói được cái gì.

“Được ạ!” Lý Nhai Tiết ngẫm lại rồi đáp ứng. Về sau đi ra ngoài ăn, cậu nghĩ cách để Liễu Xuân Oánh không đi cùng là được, có cả ba và mẹ ở cùng nhau, cậu ngẫm thấy thật hạnh phúc.

Lý Lỗi cũng không nghĩ tới bản thân trong suy nghĩ của con trai lại có phân lượng lớn như vậy. Anh hơi lộ vẻ xúc động, tiến đến ngồi xổm xuống, xoa đầu Lý Nhai Tiết, thật lâu sau mới phun được một câu, “Ngoan!”

Liễu Xuân Oánh phun máu. Chỉ có như vậy?

Chờ Lý Nhai Tiết ăn xong, cô lại ngồi xe Lý Lỗi về nhà, không ngờ được mình còn chưa xuống xe đã nhìn thấy mẹ chồng nhà mình đứng sẵn ngoài cửa. Vừa thấy xe Lý Lỗi, bà ta liền chạy chậm đến. Câu nói đầu tiên chính là, “Mẹ không thể chịu nỏi nữa, con với Liễu Xuân Oánh nhất định phải ly......” Có lẽ bà ta thấy Liễu Xuân Oánh ở phía sau nên đột nhiên im bặt.

Liễu Xuân Oánh cảm thấy cô không đắc tội với bà ta mà!

Nghĩ đến cháu trai và con dâu xinh đẹp, Trương Quế Hoa tiếp tục nói, “Liễu Xuân Oánh quá ngoan độc. Cô ta đối xử không tốt với Nhai Tiết, không có Nhai Tiết ăn cơm. Nếu không phải mẹ......”

Nếu trước chuyện hôm nay, mấy lời nói này của Trương Quế Hoa có lẽ Lý Lỗi sẽ hoài nghi, nhưng thấy được biểu hiện hôm nay của Liễu Xuân Oánh, nếu anh tin thì đúng là tai điếc mắt mù.

Liễu Xuân Oánh hoàn toàn không biết anh sẽ về vào lúc này, anh chưa bao giờ nói cho Liễu Xuân Oánh biết mình đi đâu, làm gì. Nếu Liễu Xuân Oánh đang cố ý thể hiện cho anh xem, thì đó không có khả năng, trừ phi cô ấy có năng lực đặc biệt. Biểu hiện hôm nay chính là thái độ thường ngày Liễu Xuân Oanh đối xử với Nhai Tiết. Cô ấy thực sự đối xử với Nhai Tiết không tệ.

Ngăn không cho Trương Quế Hoa nói thêm gì nữa, mọi khi anh không cảm thấy mẹ mình nói chuyện khó nghe đến cỡ nào, nhưng hôm nay anh cảm thấy bà ấy quá đáng. Trước kia cô ấy thường xuyên phải nghe mấy lời này, thật khổ cho cô ấy rồi.

Liễu Xuân Oánh cúi đầu, không phủ nhận cũng không khẳng định, cô chỉ yên lặng nghe Trương Quế Hoa càng nói càng quá đáng. Lúc này cô càng phủ nhận, Trương Quế Hoa càng có lý do chèn ép cô, mà khẳng định thì không có khả năng. Hơn nữa, hiện tại có Lý Lỗi bên cạnh, cô biểu hiện yếu thế một chút mới là lựa chọn chính xác.

Quả nhiên không lâu sau Lý Lỗi không nhịn được. “Mẹ mẹ nói ít đi được không? Xuân Oánh đối đãi Nhai Tiết không tệ, mẹ nói như vậy không phải đang tổn thương cô ấy sao?”

Trương Quế Hoa tự nhiên không cảm thấy có cái gì quá đáng. Bà ta phải đổi con dâu ngay lập tức, có điều, bà ta cũng có lời muốn nói cho con trai nghe, “Được, mẹ không nói nữa, nhưng hôm nay con phải cùng mẹ đi gặp Nguyệt Mai. Con trai à, Nguyệt Mai vẫn luôn chờ con. Con đi xem con bé đâu phải chuyện khó khăn gì.”

Nghe xong lời này, Liễu Xuân Oánh trực tiếp xem thường. Có người mẹ như vậy, Lý Lỗi không thành “gấu con” là do anh trời sinh thông minh. Có điều, hôm nay nhiệt độ hạ thấp sao, lạnh quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.