Hệ thống đồng ý cung cấp trợ giúp, trong tay nó có giáo trình liên quan, nhưng điều kiện tiền đề là Liễu Xuân Oánh trả cho nó 5 điểm, nói là xem mặt mũi người quen, đã giảm giá, nếu không cô phải tốn mất 10 điểm.
Liễu Xuân Oánh rất rối rắm. Cô cảm thấy điểm lần này thật sự khó kiếm, hơn nữa đã lâu rồi cô không nhận được nhiệm vụ ẩn, rất có khả năng cô sẽ không đạt đủ 100 điểm, như vậy sẽ không thể kết thúc được chương trình học lần này.
“Cô cứ nghĩ kỹ đi. Nếu cô có kinh nghiệm về việc này, sau này cô và Lý Lỗi không ở bên nhau đi nữa thì cô cũng có thể dựa vào kiến thức lần này tìm một người khác.” Vấn đề này là điểm yếu của Liễu Xuân Oánh, cuối cùng, sau khi chần chờ một hồi, cô liền cắn răng mua giáo trình yêu đương loại đơn giản nhất.
Nhưng cô rất nhanh liền hối hận. Cô cứ tưởng giáo trình sâu xa cỡ nào, chẳng hạn như có thể cho cô tự mình trải nghiệm các kiểu yêu đương khác nhau, sự thật lại là ép buộc cô xem đủ loại phim thần tượng.
Cốt truyện não tàn cẩu huyết làm Liễu Xuân Oánh không nỡ nhìn thẳng, rất muốn nôn mửa. Người kia rõ ràng là nữ, rốt cuộc đôi mắt heo của hắn bị hạt đến cỡ nào mới có thể cho rằng thân thể của cô gái đó có cấu tạo giống hắn cơ chứ? Còn nữa, đôi mắt heo của hắn phải sáng suốt đến mức nào mới có thể đem hai người hoàn toàn không giống nhau nhận thành một người?
Cô muốn hủy bỏ, sau đó mới phát hiện chương trình có tính cưỡng chế, mỗi ngày cô phải xem đầy đủ ba giờ đồng hồ mới có thể rời đi.
Đối diện với cái màn ảnh kia suốt ba giờ đồng hồ làm tiêu biến toàn kích động của Liễu Xuân Oánh, so với ba giờ làm việc nhà còn mệt hơn. Cô nằm ngửa trên sô pha, không muốn động đậy.
Lý Gia Kiệt rất kỳ quái, thắc mắc vì sao mẹ kế đột nhiên liền ủ rũ như thế. Cô quan tâm lại gần, dùng mu bàn tay áp lên trán cô, thử xem cô có bị bệnh hay không.
Trong lòng Liễu Xuân Oánh cảm thấy ấm áp, nhưng cô vẫn khôn muốn ngồi dậy, chỉ lắc đầu tỏ vẻ bản thân không có việc gì.
Lý Gia Kiệt rất không yên tâm, chờ Lý Lỗi về đến nhà cậu lập tức nói với anh. Lý Lỗi nhìn sang, thấy Liễu Xuân Oánh quả nhiên không có chút tinh thần nào cả, liền lôi kéo cô đi bệnh viện.
Liễu Xuân Oánh thấy mình không có bệnh thì đi bệnh viện làm gì, cô sống chết không muốn đi. Lúc này cô chỉ cần để nghỉ ngơi thả lỏng đầu óc là tốt nhất.
Sau một thời gian, Lý Lỗi và Lý Gia Kiệt đều phát hiện gần đây đây Liễu Xuân Oánh hay ngẩn ngơ, mấy câu nói kỳ lạ từ miệng cô thoát ra thường làm Lý Lỗi và Lý Gia Kiệt dở khóc dở cười, nghiêm khắc hạn chế thời gian cô xem phim truyền hình, nhưng hiển nhiên là hiệu quả cực ít.
Liễu Xuân Oánh cũng khổ không nói nổi, mỗi ngày đều bị tra tấn, thường nói hai ba câu oán giận phim truyền hình não tàn, cô cũng cảm thấy bản thân không bình thường.
Cho đến khi hệ thống thật sự cảm thấy Liễu Xuân Oánh là gỗ mục không thể đẽo, nó mới phát từ bi ngừng việc dạy dỗ, Liễu Xuân Oánh cảm thấy mình rốt cuộc sống lại.
Nhưng sau đó cô lại lo lắng, làm sao bây giờ? Tinh thần cô vô cùng khẩn trương, Lý Lỗi thật sự không nhìn nổi, hỏi nguyên nhân, sau khi biết liền cười. Gia Kiệt còn nhỏ như vậy, cô lo lắng không phải quá sớm sao? “Xem ra em thật sự rất nhàn!” Nói xong anh lập tức đè lên người Liễu Xuân Oánh bắt đầu vận động.
Nháy mắt, Liễu Xuân Oánh lần nữa xuất hiện trong không gian phong bế, đợi rất lâu mới thấy bản thân quay lại nằm trên giường. Từ lúc mới đầu còn mặt đỏ tim đập cho đến bây giờ bình thản ung dung, thời gian thật là một thứ đáng sợ.
Cô vô cùng hoài nghi bản thân cứ quen đối mặt với đàn ông như thế, đến lúc cô hoàn toàn đủ tư cách, trở lại thế giới thật sinh sống, cô còn có thể cùng một người đàn ông khác làm việc này sao? Rất không tự nhiên đó, biết không?
Thân thể vận động quá độ, Liễu Xuân Oánh rất mau liền ngủ mất.
Hiệu quả không tồi, Lý Lỗi vẫn luôn dựa vào phương thức này giải quyết vấn đề ở Liễu Xuân Oánh. Làm nhiều, hai người ngoài ý muốn có kinh hỉ, Liễu Xuân Oánh mang thai.
Lúc này, Liễu Xuân Oánh thề sẽ không bao giờ suy nghĩ nhiều nữa. Hệ thống cùng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, suy nghĩ khen thưởng Liễu Xuân Oánh mười điểm, còn cổ vũ cô không ngừng cố gắng.
Cô không còn gì để nói. Loại chuyện như sinh con này mà dùng câu “không ngừng cố gắng” có chút không thích hợp.
Lý Gia Kiệt cũng không biết tâm tình của mình thế nào.Cậu vừa cảm thấy cao hứng lại vừa khổ sở. Ba mẹ vốn dĩ chỉ thuộc về mình, sau này sẽ có một người chia sẻ với mình, nhưng theo như lời ba nói, như vậy sẽ tăng thêm một người yêu thương cậu.
Cậu để tâm vào việc này, hơn nữa sắp thi chuyển cấp, Lý Gia Kiệt không mấy để ý đến người khác, các cô gái bắt đầu cảm thấy cậu không dễ nói chuyện, chỉ đứng xa nhìn cậu ở một khoảng cách thỏa đáng nhất.
Bởi vậy, vấn đề làm Liễu Xuân Oánh lo lắng cứ như thế được giải quyết.
“Đinh, chúc mừng, hoàn thành nhiệm vụ, thành công ngăn cản những cô gái không có ý tốt muốn làm bạn gái của Lý Gia Kiệt, đạt được khen thưởng 10 điểm. Hiện tại tổng điểm là 80, thỉnh không ngừng cố gắng!”
Liễu Xuân Oánh mới biết được, việc bản thân lo lắng bấy lâu nay cứ như thế kết thúc. Cô hết chỗ nói rồi. Bản thân xem nhiều phim não tàn thế để làm gì? Tuy nhiên, vấn đề được giải quyết vẫn làm cô rất vui vẻ.
80 điểm, cô cảm thấy thắng lợi trong tầm mắt, chỉ là hiện tại có phải quá sớm không.
Nhưng sau khi đứa bé trong bụng đạp một cía, Liễu Xuân Oánh cảm thấy tế bào não của mình không đủ để dùng, hơn nữa lần này cô phản ứng vô cùng lợi hại, ăn cái gì nôn cái đấy. Mặt vốn dĩ còn tí thịt, hiện tai cơ bản chỉ như da bọc xương.
Toàn thân liên tục nóng nảy, một chút tinh thần cũng không có, cô đâu còn tinh lực tự hỏi chuyện khác.
Lý Lỗi và Lý Gia Kiệt đều lo lắng muốn chết, không hề yên tâm khi để Liễu Xuân Oánh ở nhà một mình. Cũng may là Lý Gia Kiệt đã thi xong, cơ bản không có việc gì làm, có thể ở nhà cả ngày chăm sóc Liễu Xuân Oánh.
Nhưng trong mắt Liễu Xuân Oánh cậu chỉ có học hành, tự nhiên cô sẽ từ chối đề nghị này. Trẻ con sao có thể ở nhà suốt này được. Khoảng thời gian trước cậu thật vất vả mới có được mấy người bạn, hiện tại phải nắm chặt thời gian nuôi dưỡng tình bạn, trở thành bạn tốt cả đời mới đúng.
Tình bạn thời niên thiếu là chân thành nhất, cũng khó quên nhất, ở tuổi này mà không có bạn bè mới thật sự bi ai.
Cô hoàn toàn quên mất, ở thế giới thật hay trong chương trình học, cô đều là một trạch nữ không hơn không kém.
Cho nên ý kiến của cô trực tiếp bị hai người đàn ông một lớn một nhỏ bỏ qua.
Nhỏ thì ở nhà cả ngày chăm sóc người, lớn thì có việc hay không đều đi tìm cái gọi là phương thuốc cổ truyền, khiến cho toàn công ty biết vợ anh có thai, ai cũng nói anh là người biết thương vợ, Liễu Xuân Oánh thật sự rất may mắn.
Bản thân Liễu Xuân Oánh cũng cho là vậy. Lý Gia Kiệt vì chăm sóc cô mà trưởng thành không ít, cũng hiểu chuyện hơn nhiều. Có lúc bản thân Liễu Xuân Oánh còn cảm thấy mấy thứ mình nôn ra vo cùng ghê tởm, cậu vẫn có thể mặt không đổi sắc xử lý sạch sẽ, thái độ chăm sóc vô cùng tri kỷ và cẩn thận, tuy ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng.
Đồng thời trù nghệ của cậu cũng có tiến bộ rất lớn. Liễu Xuân Oánh vào phòng bếp, ngửi thấy mùi dầu khói liền không thoải mái, ôm ống nhổ không buông tay, đâu còn tâm tư nấu cơm. Lý Gia Kiệt không có biện pháp phải đành chịu cưỡng chế bắt đầu luyện tập trù nghệ.
Ban đầu còn có Lý Lỗi đứng một bên chỉ đạo, sau đó, Lý Lỗi đi làm, cậu chỉ có thể tự mình sờ soạng. Di truyền tay nghề tốt từ ba, phương diện này cậu có thiên phú, mất hai ngày ngắn ngủi để cơm từ nửa sống nửa chín đến có thể nuốt xuống, sau một tuần thì đã trở thành mỹ vị.
Cậu hoàn toàn có tiềm năng trở thành một người đàn ông bốn tốt, sau này, bởi vì việc này, mỗi lần nhìn thấy Lý Gia Kiêt bung đồ ăn lên, Liễu Xuân Oánh đều không nhịn được khen ngợi vài câu.
Lý Gia Kiệt ngoài mặt không phản ứng gì đặc biệt, nhưng tai hơi hồng hồng, khóe mắt cong lên, thể hiện cậu vui vẻ, mỗi ngày cậu càng bỏ nhiều thời gian trong phòng bếp hơn.
Dần dần, đến cơm chiều cũng bị cậu nhận làm.
Lý Lỗi rất cao hứng, trực tiếp dính bên người Liễu Xuân Oánh, quan tâm hỏi han cô, chào hỏi đứa bé trong bụng cô.
“Đinh, chúc mừng, xây dựng cơ sở vững chắc để Lý Gia Kiệt trở thành một người đàn ông bốn tốt, đạt được khen thưởng 10 điểm. Hiện tại tổng điểm là 90, khoảng cách tới thắng lợi chỉ còn một bước, thỉnh không ngừng cố gắng!”
Lúc này nhận được tin tức, đây cũng không phải là tin tốt tốt, ít nhất trước mắt Liễu Xuân Oanh cảm thấy như vậy, nhưng cô rất nhanh đã bị đứa bé trong rời đi sự chú ý, cũng liền quên mất chút bất an trong lòng.
Dưới sự cần cù chăm sóc của một người đàn ông một lớn một nhỏ, Liễu Xuân Oánh rốt cuộc bình an vượt qua thời kỳ nôn nghén,, bắt đầu nghênh đón cuộc sống hạnh phúc ăn ngon ngủ ngon. Trong khoảng thời gian này, bụng cô lớn lên trông thấy.
Thậm chí ban ngày Lý Lỗi đi làm, lúc về nhà đã cảm thấy bụng của Liễu Xuân Oánh lớn hơn một vòng. Gân xanh trên mặt đều nổi lên, căng phình, có chút dọa người.
Cùng với bụng lớn lên là cân nặng của cô tăng lên, cả người đầy thật, tùy tiện nhéo một chút liền nắm được một đống thịt lớn. Liễu Xuân Oánh cảm thấy mình quá béo, bác sĩ cũng đề nghị Liễu Xuân Oánh ăn ít cơm, đi lại nhiều hơn. Nếu không, lúc sinh sẽ rất khó khăn, tuy y học hiện giờ tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng càng an toàn vẫn tốt hơn.
Lý Lỗi biết chuyện này, tâm tình đi làm cũng không có. Anh xin nghỉ dài hạn, suốt ngày không phải đỡ Liễu Xuân Oánh chậm rãi đi dạo trong tiểu khu thì cũng là thành thạo mát xa cho Liễu Xuân Oánh.
Nhìn đến Liễu Xuân Oánh vất vả như vậy, Lý Gia Kiệt đột nhiên lý giải được. Tuy rằng hiện tại cậu cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng sâu trong nội tâm, cậu vẫn hơi tự ti, vì sao mẹ đẻ cậu có thể bỏ cậu rời đi, vì sao mẹ không dũng cảm hơn, chăm sóc bản thân, yêu bản thân nhiều hơn.
Nhưng hiện tại cậu đã biết, có thể mang thai cậu, cho cậu sinh mệnh, mẹ cậu kỳ thật đã rất dũng cảm. Mẹ rất yêu cậu, cho nên mới tình nguyện vứt bỏ sinh mệnh của mình cũng muốn để cậu có thể đi vào thế giới này.
Hóa ra cậu còn có một người yêu thương mình đến thế. Cậu thầm nói cảm ơn mẹ kế ở đáy lòng, cảm ơn cô đã giúp cậu hiểu rõ ràng chuyện này.
Liễu Xuân Oánh đang ăn táo thì tay bỗng khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, “Đinh, chúc mừng, hoàn toàn làm Lý Gia Kiệt buông xuống tự ti, trở nên tự tin, tích cực hướng về phía trước, sau này gặp khó khăn đều không thành vấn đề, đạt được khen thưởng 10 điểm. Hiện tại tổng điểm là 100, nhiệm vụ hoàn thành, xin chúc mừng!”
Liễu Xuân Oánh vỡ nước ối, rõ ràng còn cách ngày dự sinh một tháng, làm hai người đàn ông một lớn một nhỏ trực tiếp bị dọa sợ.
Sắc mặt hai người trắng bệch, đầu óc mơ hồ, tay chân luống cuống đưa Liễu Xuân Oánh đi bệnh viện. Đến khi hai người phục hồi tinh thần, Liễu Xuân Oánh đã bị đẩy vào phòng sinh.
Nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ bên trong, sắc mặt hai người đàn ông càng trắng bệch, nhìn lẫn nhau, lo lắng tình hình bên trong.
Lý Lỗi nhớ lại tình huống người vợ trước của mình lúc sinh con hình như cũng giống với tình huống hiện giờ. Anh đi đến bên cạnh Lý Gia Kiệt, ôm lấy cậu, an ủi cậu cũng là muốn làm bản thân bình tĩnh trở lại.
Rất nhanh có tiếng trẻ con khóc vang lên, hai người yên lòng, đã kết thúc rồi.
Vội vàng tiến đến đợi bác sĩ đi ra, nhìn đứa bé đỏ hỏm, Lý Lỗi đầy tiếc thương nhìn vào bên trong phòng sinh, Liễu Xuân Oánh vất vả rồi.
“Bác sĩ, mau lên, bệnh nhân đột nhiên xuất huyết!” Một y tá hoảng loạn chạy từ bên trong ra. Các cô đang chuẩn bị đưa sản phụ đến phòng bệnh nghỉ ngời, kết quả liền nhìn thấy phía dưới của sản phụ không hiểu sao lại xuất hiện một đống máu, liền vội vàng xen xét, sự tình đã nghiêm trọng.
Tình huống như vậy chưa từng xuất hiện, cho dù các cô từng trải, cũng cảm thấy không thích hợp, vội vàng chạy ra tìm bác sĩ.
Sắc mặt bác sĩ biến đổi, xuất huyết không phải là chuyện gì tốt.
Tay Lý Lỗi mềm nhũn, nếu không phải y tá bên cạnh để ý, giúp đỡ lấy, đứa bé trên tay anh thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.
Chợt hỉ chợt bi, biến hóa lớn như thế, cho dù là một người trầm ổn như Lý Lỗi cũng không chịu nổi.
Anh muốn đi vào, chỉ nhìn thấy ánh mắt đáng tiếc của bác sĩ.
Liễu Xuân Oánh không nghĩ tới nhiệm vụ của mình cứ thể kết thúc. Cô còn chưa hồi phục tinh thần, hệ thống lại cho cô thêm mười điểm khen thưởng. Nguyên nhân hình như là do cô rời đi, Lý Lỗi thương tâm quá mức, dưới tình huống như thế, Lý Gia Kiệt phải chăm sóc cả ba và em trai, vội tới vội đi, gặp phải rất nhiều chuyện, dần thật sự thành thục.
“Đinh, chúc mừng, hiện tại tổng điểm là 110, vượt qua 100 điểm, phẩm hạnh và năng lực của Lý Gia Kiệt đều rất tốt, chỉ cần có cơ hội, nhất định có thể trở thành một người xuất sắc. Cuối cùng, cô đã hoàn thành mục tiêu của chương trình học. Hiện tại cô có hai sự lựa chọn khen thưởng, một là......”
Hiện tại Liễu Xuân Oánh không có tâm tư nghe lời vô nghĩa của hệ thống. Cô trực tiếp hỏi hệ thống lần này có đan kéo dài không, lần này cô cứ như vậy rời đi, chẳng phải ba người ở lại càng thêm khó tiếp thu sao.
Hệ thống tiếc nuối nói với cô là không có.
Đã không có, cảm xúc của Liễu Xuân Oánh bắt đầu hạ xuống, đối với khen thưởng gì đó cũng không có hứng thú, chỉ bảo hệ thống tùy tiện cho cô một cái, rốt cuộc nó là gì, có tác dụng gì, cô cũng chưa xem.
Hệ thống không hài lòng với biểu hiện của Liễu Xuân Oánh, nhưng cô lại không làm sai cái gì, nó không thể thực thi trừng phạt với cô. Hơn nữa, hiện tại cô đang có vấn đề phải suy nghĩ, một khi cô bắt đầu chương trình học tiếp theo, cô sẽ lập tức khôi phục, cho nên hệ thống nhanh chóng báo tên chương trình học, đưa Liễu Xuân Oánh tới thế giới tiếp theo.
“Chương trình học tiếp theo có tên là hình tượng mẹ kế bán manh, xin hãy cố gắng bán manh đi!”
- -------------------
Thế giới thứ ba là thế giới mình thấy tiếc nuối nhất, nếu Liễu tỷ có được đan kéo dài, Lý Gia Kiệt và đứa bé sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn, Lý Lỗi cũng không phải đau khổ như thế. Cả hai người vợ đều vì sinh con cho mình mà chết, chắc chắn Lý huynh sẽ không lấy thêm một người nào nữa đâu, mà còn cảm thấy dằn vặt nữa. (╥﹏╥)
Thế giới này tiết lộ rất nhiều về nam chính, cuối cùng còn có một bất ngờ nữa.
Thế giới sau cũng sẽ có tiếc nuối, nhưng theo kiểu khác.