Phong Tứ hận không thể tát cho mình một bạt tai.
Cho dù thân thủ của Cửu công chúa có tốt, nhưng nội lực cô không sâu, kém hắn ta quá xa!
Võ công hai người cách xa như thế, hắn ta lại yêu cầu nàng đến bảo vệ cho hắn ta.
Đáng chết!
Phẫn nộ đập một chưởng ra ngoài, nháy mắt chấm dứt mạng sống của ba tên binh lính Bắc Tần, Phong Tứ cũng lập tức gia nhập vào trong trận chiến.
Nhưng, sao mà giống như nhân số lính Bắc Tần càng ngày càng nhiều?
Quân Long Kỵ còn dư lại chỉ có ba huynh đệ bị thương kia, kiên trì được qua một nén nhang, đã hoàn toàn ngã xuống.
Hiện giờ canh giữ ở bên cạnh Lam Vũ chỉ có Phong Tứ và Sở Khuynh Ca, và hai người Phong Nhiễm, Phong Quý.
Bốn người đều bị thương, Phong Quý bị thương nghiêm trọng nhất, bụng cũng trúng kiếm.
Nhìn thấy bên phía Cửu công chúa có thêm vài tên lính, Phong Quý bước nhanh qua, một đao chém hai người.
Lại vung đao lên lần nữa, nhưng rõ ràng có chút lực bất tòng tâm.
Nhưng mà bất chợt, lại bị ai đó đẩy ngã! Hắn ta bị đẩy xuống bên cạnh Lam Vũ.
“Công chúa…” Nữ nhân này, điên rồi!
Đẩy hắn ta đến đây, rồi sau lưng nàng ai sẽ bảo vệ đây?
Lính Bắc Tần càng gϊếŧ càng nhiều, giống như là không thể nào gϊếŧ chết hết được vậy.
Tuy rằng mỗi người đều hăng hái chiến đấu, nhưng, thật ra trong lòng mỗi người đều biết, không có hy vọng.
Tuyệt vọng, giống như là bóng đêm thâm trầm, bao phủ lấy hết cả bọn họ.
Sở Khuynh Ca sức cùng lực kiệt, dưới chân hơi lảo đảo, xém ngã xuống.
Dù gì nàng chỉ là một nữ tử!
Phong Tứ dùng một nhát kiếm đẩy hai người ra, chân dài lao nhanh qua, kéo nàng lên.
“Người ra sau ta đi.” Trong lúc nói chuyện đã đâm thủng ngực hai kẻ thù.
Bây giờ hắn ta là người duy nhất còn đủ thể lực trong đám.
Nhưng đối mặt với quân địch vô tận, kiếm chân khí trên người Phong Tứ cũng đã sắp tổn hao hết.
Hiện giờ một kiếm chém ra, kiếm khí không đủ, lực sát thương đã không còn như trước.
Nhưng hắn ta còn có thể gϊếŧ địch!
Còn thể lực Sở Khuynh Ca đã thật sự hao hết hoàn toàn.
Thêm nửa canh giờ, rồi một giờ! E rằng cuộc huấn luyện đáng sợ nhất trên đời này cũng không thể so được với thời khắc này.
Không chỉ muốn gϊếŧ người, còn phải đề phòng bị gϊếŧ.
Nàng không còn sức lực…
“Để… Ý.” Dùng sức đẩy Phong Tứ ra, nàng nắm chặt thanh kiếm, mũi kiếm cắt ra ngoài.
Nhưng mà không có một chút sát thương nào.
Khi mũi kiếm vừa đụng lên trên người kẻ thù, một tiếng “keng”, vậy mà đã bị đối phương đánh bay ra ngoài.
Trước mắt Sở Khuynh Ca, chỉ còn nỗi tuyệt vọng vô biên.
Chẳng lẽ, thật sự phải xuyên qua lần nữa?
Nhưng nàng có lẽ còn cơ hội trùng sinh, nhưng bọn họ thì sao?
Phong Tứ, Lam Vũ, Phong Nhiễm và Phong Quý…
“Ta là Cửu công chúa nước Sở!” Bỗng nhiên nàng hô to một tiếng, xoay người, chạy vào trong rừng.
Nàng điên rồi!
Phong Tứ muốn đuổi theo, nhưng đầy bất lực, binh lính trước mắt thật sự quá nhiều, mới vừa bước lên một bước, đã bị ép trở về.
“Cửu công chúa nước Sở! Nàng là công chúa nước Sở!” Đôi mắt lính Bắc Tần sáng ngời, phần lớn binh lính đều điên cuồng đuổi theo.
Cửu công chúa nước Sở, nếu có thể bắt nàng trở về, vậy nhất định là một chiến công lớn.
Bọn họ không biết đại quân của mình đã bị gϊếŧ, trước mắt, chỉ cần đem công chúa nước Sở về, cho dù chỉ là thi thể, cũng là công thần.
Áp lực của Phong Tứ và Phong Nhiễm, nháy mắt giảm bớt không ít.
Nhưng, bên kia rừng rậm, bóng người mảnh khảnh đã hoàn toàn bị bóng dáng cao lớn của lính Bắc Tần nuốt trọn!
Lam Vũ gấp đến độ đột nhiên đứng lên, khàn cả giọng vọt qua đó: “Công chúa!”