Mục Uyên đi tới cửa, chợt dừng lại nhưng không có ngoảnh đầu lại.
Mặc dù không nhìn thấy mặt hắn ta nhưng Sở Khuynh Ca biết, hắn ta tức giận tới mức khí lạnh quanh người gần như sắp đóng lại thành băng.
Nhưng nàng không thèm để ý, vẫn tựa bên cạnh bàn như cũ, nhìn hắn ta, giống như cười nhưng không phải cười.
“Ngươi đồng ý quay đầu, ta không sao cả, nếu ngươi muốn thì có thể làm bất cứ lúc nào, muốn không?”
Tay Mục Uyên siết chặt tới mức rung cầm cập.
Hắn ta vẫn không quay đầu, từng đốt ngón tay gần như bị chính mình bóp nát.
“Người cần phải như vậy sao?”
“Sao nào?” Khuynh Ca nhíu mày, dường như không hiểu nổi phản ứng của hắn ta.
“Đều là người trưởng thành, ngươi cho rằng việc này quan trọng bao nhiêu? Chẳng lẽ không phải vui vẻ là tốt rồi à?”
Hắn ta đi lần này rất dứt khoát.
Đi một mạch cách điện Vĩnh Hòa khá xa, thậm chí rời khỏi hoàng cung, ngay cả thị vệ trong cung cũng không ngăn cản được.
Sở Khuynh Ca cong khóe môi, sau khi hắn ta rời đi, nụ cười dần biết mất.
Cúi đầu nhìn bản đồ địa hình trong tay, ánh mắt kìm nén.
“Tại sao người lại muốn bắt nạt người ta đến vậy?” Không biết Thất Xảo đã đứng ở cửa tự lúc nào, nhìn chằm chằm theo hắn ta.
“Ta có ức hiếp hắn ta bao giờ?” Khuynh Ca nói nhưng vẫn không ngẩng đầu lên: “Ta cho hắn ta, hắn ta cũng không cần, là hắn ta ức hiếp ta.”
“Cái này không phải là ý nghĩ trong lòng người!”
Thật ra Thất Xảo không hiểu rõ nàng lắm, cũng chỉ mới theo nàng được vài ngày, nhưng vừa rồi, nàng ta không cẩn thận nghe được một ít, nàng ta biết Cửu công chúa muốn làm gì.
“Vì sao cố tình chọc giận ngài ấy? Người là sợ liên lụy ngài ấy sao?”
Những lời này khiến Sở Khuynh Ca ngẩng đầu lên, rốt cuộc có thể nhìn thẳng nàng ta một cái.
Nhưng cuối cùng nàng lại không nhìn nữa: “Một tiểu cô nương thì biết cái gì?”
“Ta và người gần bằng tuổi nhau, có lẽ ta còn lớn hơn người.” Thất Xảo không phục.
“Có lẽ?” Đầu ngón tay Khuynh Ca hơi dừng lại, nhìn nàng ta một chút: “Không phải ngươi biết ngày sinh tháng đẻ của ta sao?”
“Ta...” Thất Xảo cúi đầu, đáy mắt ẩn hiện vẻ ảm đạm.
“Không biết mình sinh ra khi nào?” Thì ra đúng là cô nhi.
Thất Xảo không nói chuyện, tựa ở cạnh cửa nhìn về phía chân trời nơi xa.
Mục Uyên là rời đi theo hướng đó, vừa rồi những lời nói kia của Cửu công chúa thực sự quá tổn thương, nhất là khi nói với những người thực sự để tâm tới nàng.
“Ngài ấy đi rồi, người không sợ ngài ấy sẽ không quay đầu lại nữa sao?”
“Ít nhất hiện giờ, không thể để hắn ta quay đầu lại.” Về phần tương lai... Nàng còn không biết mình rốt cuộc có tương lai hay không nữa.
Nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ?
Để hắn ta trở về làm một thiếu trại chủ không tốt hay sao?
Hoàng cung Nam Tấn này nguy cơ trùng trùng, vậy mà hắn ta lại chủ động giúp nàng làm việc.
Hôm nay an toàn, nhưng khó đảm bảo những ngày khác sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Cho dù là chuyện bất ngờ nào đều có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.
“Người tới hoàng cung này, rốt cuộc là muốn làm gì?” Vấn đề này Mục Uyên muốn hỏi mà Thất Xảo cũng muốn.
Chỉ là, nàng ta chỉ đơn giản là sự tò mò, không giống Mục Uyên, người ta là thật lòng quan tâm nữ nhân này.
Nàng lại không biết trân quý chút nào.
“Cho dù ngài ấy lớn lên không dễ nhìn nhưng ngài ấy... Ngài ấy đối xử với người rất tốt.” Thất Xảo mím môi nói.
Thấy có hơi bất công cho Mục Uyên.
“Người không hiểu đâu, so với được người thương hại thì ngài ấy càng muốn đối mặt với nguy hiểm cùng người.”
Sở Khuynh Ca nhíu mày, nhìn nàng ta: “Tối nay ngươi nói nhiều lời quá rồi chăng? Có cần tiền công nữa không?”
Không nghĩ tới một người coi tiền tài như mạng giống như Thất Xảo lại tỏ ra uể oải đến vậy.
“Ta chỉ cảm thấy... Ngài ấy rất đáng thương.”
“So với đứng trước cái chết còn đáng thương hơn luôn sao?”
Sở Khuynh Ca không muốn nhiều lời với nàng ta: “Gọi Lam Vũ đến đây, ta có việc muốn nói với các ngươi.”
“Muốn đuổi chúng ta đi sao?” Không hiểu từ đâu lại xuất hiện nổi lo lắng này.
“Đến rồi nói.”