Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 291: Chương 291: Có phải cháu vẫn chưa đủ tốt?




Phong Ly Dạ không nói gì, vẫn im lặng như cũ.

Nhưng hắn chịu nghe lời Phong Dụ Hoa nói.

Lúc ra khỏi cửa, Phong Dụ Hoa ngoảnh đầu lại nhìn mọi người một cái, ra hiệu mọi người đừng đi theo.

Trạng thái hiện tại của Tiểu Ly Thần quả thật không tốt lắm, lúc này nếu có ai lại ép hắn, nàng ấy nghi ngờ... Tiểu Ly Tử sẽ bỏ nhà đi mất.

Hài tử này của nhà bọn họ chưa từng bị tổn thương trong tình cảm, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ trong chuyện yêu đương!

Sau khi đưa Phong Ly Dạ về, nàng ấy sai người mang nước nóng tới, hắn vẫn luôn trốn trong thùng nước tắm sau tấm bình phong.

Phong Dụ Hoa đợi ở bên ngoài rất lâu, đợi đến nỗi trong lòng cũng bắt đầu thấy lo lắng.

Tiểu Ly Tử còn đang bị thương, vết thương cũng chưa được xử lý, cứ ngâm mình trong nước suốt.

Cho dù hắn không sợ đau, cũng không thể làm hại cơ thể mình như vậy được!

Đợi một lúc lâu, vẫn không đợi được hắn ra ngoài, Phong Dụ Hoa không đợi được nữa bèn đẩy cửa đi vào.

“Tiểu Ly Tử, nếu cháu còn không ra đây, cô cô sẽ vào trong nhìn ngắm thân hình con đó!”

Cứ tiếp tục giày vò như vậy, có cần cơ thể này nữa không?

Cho dù người có mạnh mẽ hơn nữa thì cơ thể cũng bằng máu thịt mà!

Phong Ly Dạ sau tấm bình phong không có chút phản ứng nào.

Phong Dụ Hoa càng sốt ruột hơn, sẽ không ngất ở trong đó chứ?

Đây không phải là chuyện đùa, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

“Tiểu Ly Tử, cô cô vào thật đó!” Nàng ấy bước đến gần.

Người sau tấm bình phong vẫn không có phản ứng gì.

Phong Dụ Hoa trong lòng quýnh lên, lúc này không thèm quan tâm đến lễ tiết nam nữ, bước vội vào trong.

Nhưng còn chưa kịp đến gần tấm bình phong đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phong Ly Dạ vang lên: “Cô cô, cháu ra ngay đây.”

Ôi! Giọng nói này khiến người ta tan nát cõi lòng mà!

Phong Dụ Hoa kìm nén nội tâm của chính mình, dừng chân lại.

Chẳng bao lâu, Phong Ly Dạ đã thay y phục rồi bước ra, cơ thể hơi ướt át, từng giọt nước trên mái tóc dài đang nhỏ xuống.

Vết thương chưa được xử lý, máu loãng nhuộm đỏ cả vạt áo, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại ngổn ngang khiến người ta đau lòng.

“Tiểu Ly Tử, đại phu đang ở bên ngoài, để hắn vào xử lý vết thương cho cháu một chút có được không?”

Hắn vẫn không có phản ứng gì.

Phong Dụ Hoa suy nghĩ một lát, bỗng nhiên quay người ra khỏi cửa.

Một lát sau, nàng ấy đã mang theo hai vò rượu đến, sau đó đặt một vò trước mặt Phong Ly Dạ.

“Tiểu Ly Tử, nếu cháu đã không muốn nói, vậy cô cô chỉ có thể uống rượu cùng cháu thôi, cô cô không ép cháu nói, được không?”

Phong Ly Dạ vẫn không nói lời nào, dường những lời nàng nói, hắn không nghe thấy chữ nào cả.

Nhưng lần này hắn lại có phản ứng, xách vò rượu nàng ấy vừa đặt xuống, bắt đầu uống ừng ực.

Tửu lượng của Phong Ly Dạ rất tốt, uống một vò rượu như uống nước, đôi mắt đó vẫn lạnh lẽo trầm lặng như cũ.

Không có cảm giác say chút nào.

Phong Dụ Hoa lại mở một vò rượu khác, đưa đến trước mặt hắn.

Không biết có phải bởi vì tối nay mấy quá nhiều máu, cơ thể hơi yếu ớt, cho nên uống hết hai vò rượu ánh mắt Phong Ly Dạ cuối cùng cũng ửng lên vẻ say ngà ngà.

“Tiểu Ly Tử, uống nữa không?” Phong Dụ Hoa hỏi thử.

Uống thêm một chút cũng tốt, ngất rồi đại phu có thể xử lý vết thương cho hắn.

Dáng vẻ máu hòa lẫn với nước như bây giờ, quả thật khiến người ta rất đau lòng.

Phong Ly Dạ không nói gì, chỉ nhìn vào vò rượu trống không, ánh mắt lạnh lẽo.

Phong Dụ Hoa cũng không biết hắn muốn gì, một lát sau nàng ấy lại khẽ gọi: “Tiểu Ly Tử?”

“Cô cô.” Phong Ly Dạ không nhìn nàng ấy, ánh mắt không biết đang dừng lại ở đâu.

Hắn yếu ớt hỏi: “Có phải... cháu vẫn chưa đủ tốt?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.