Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 337: Chương 337: Có phải không bao giờ tỉnh lại hay không




Khi Phong Ly Dạ mới đến trước cửa phòng của Xảo Nhi, cửa phòng đúng lúc được mở ra.

Sở Vi Vân dẫn y nương từ bên trong đi ra.

Nhìn thấy Phong Ly Dạ, trong mắt Sở Vi Vân khẽ lóe lên cái gì đó, có chút kinh ngạc: “Dạ ca ca, chàng... sao chàng lại tới đây?”

Phong Tảo vừa nhìn thấy vẻ mặt này của nàng ta, trong lòng không hiểu sao có chút lo lắng.

“Gia...” Hắn ta muốn vào gặp Xảo Nhi, hiện tại đang muốn đi vào trong!

Không phải hắn có thành kiến với Sở Vi Vân, mà là... mà là trước kia thủ đoạn của vị Vân Quận chúa này quả thật có phần quá xấu xa.

Đối với Cửu công chúa còn hận như thế, đối với một người cung nữ, vậy thì chẳng phải là...

Phong Tảo hận không thể đi vào trong ngay lập tức, nhưng Thế tử gia vẫn còn ở đây, hắn ta cũng không dám suồng sã.

“Ta đến thăm Xảo Nhi.” Lời nói này của Phong Ly Dạ, nhạt như nước, lạnh như gió.

Không ai có thể biết được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt Sở Vi Vân trầm xuống, biết hắn muốn vào cửa, nhưng không hề tránh ra.

Nàng ta cố nặn ra một nụ cười: “Chẳng qua chỉ là một cung nữ, Dạ ca ca, không cần phiền chàng đích thân đến đây, để ta chăm sóc là được rồi. Huống chi, nam nữ thụ thụ bất tương thân...”

“Nếu chỉ là một cung nữ, làm sao quận chúa người phải tự mình đến chăm sóc?”

Phong Tảo biết rằng nói như vậy là rất vô lễ, nhưng mà, nàng ta càng không cho bọn họ đi vào bên trong, hắn ta lại càng lo lắng.

Chẳng lẽ, Xảo Nhi thật sự bị nàng ta hại?

Bây giờ Xảo Nhi còn sống không?

Vừa nghĩ đến lúc trước, Xảo Nhi và mình ở trên đường lớn, cùng nhau ăn mứt quả, cho dù Phong Tảo có oán hận như thế nào với Cửu công chúa, thì lúc này cũng đều biến mất không dấu vết.

Xảo Nhi là người vô tội! Bọn họ làm sao có thể hại một tiểu nha đầu như thế!

“Gia, ta vào thăm nàng ấy!”

Rốt cuộc Phong Tảo không thể quan tâm đến những thứ khác nữa, lách qua Sở Vi Vân, một tay đẩy cửa phòng ra.

Nhu Nhi đuổi vào theo: “Phong thị vệ, đó là khuê phòng của cô nương, ngươi không thể tự tiện...”

“Làm ơn tránh ra!” Bọn họ càng ngăn cản, Phong Tảo lại càng hoảng sợ.

“Phong thị vệ...”

Phong Tảo lười nói nhiều với nàng ta, thuận tay đẩy ra, Nhi Nhi bị đẩy ra ngoài một cách vô tình, đập mạnh vào chiếc bàn bên cạnh một tiếng.

Ngay cả đầu Phong Tảo cũng không thèm quay lại, bước nhanh đi vào bên trong.

Xảo Nhi nằm úp sấp trên giường, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, hôn mê bất tỉnh.

“Tại sao lại như thế này?” Phong Tảo nhìn chằm chằm y nương đứng ở bên cạnh.

Y nương nơm nớp lo sợ, liếc mắt nhìn quận chúa một cái, rồi mới nhìn Phong Tảo.

“Xảo, thân thể của Xảo cô nương quá yếu, không, không chịu đau được, ngất, ngất đi thôi.”

“Ngươi làm nàng ấy đau?” Phong Tảo tức giận đến mức thiếu chút nữa không thể quản được nắm đấm của chính mình.

Nếu không phải vì hắn ta có thói quan không đánh nữ nhân, thì y nương này chắc chắn đã bị hắn ta đánh một quyền cho răng rơi đầy đất.

“Nàng ấy bị thương như thế, đắp thuốc chắc chắn sẽ đau, cho dù y thuật của y nương của ta có tốt đi chăng nữa, cũng không thể nào để cho nàng ấy một chút đau đớn cũng không có.”

Sở Vi Vân có chút khó chịu, nhiều hơn chính là oan ức.

Nàng ta nhìn Phong Ly Dạ: “Dạ ca ca, nếu chàng không tin ta, vậy thì có thể tìm đại một đại phu tới bắt mạch cho nàng ấy thử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.