Hắn điên rồi!
Sở Khuynh Ca trừng mắt nhìn Phong Li Dạ đâm nhát dao thứ hai, máu tươi đầm đìa từ trong người hắn chảy ra.
Muốn ngăn cản, nhưng căn bản không có cách nào.
Nhát dao thứ ba lại một lần nữa đâm sâu. Bờ vai sớm đã bị tàn phá kinh khủng, máu thịt không rõ.
Sở Khuynh Ca chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại, đau đớn thay cho hắn!
Nhưng tên nam nhân này giống như sắt thép, không những chưa từng rên đau, cũng không hề nhíu mày.
Thân thể cao lớn đứng sừng sững giữa trời đất, ngay thẳng kiên định.
Cổ họng bị bóp chặt đột nhiên thả lỏng, tay của tên đàn ông áo đen đã bỏ ra khỏi cổ họng nàng.
Có thể nói chuyện được rồi, nhưng nàng nhìn vào con dao nhỏ bị rơi xuống kia và chỗ máu trên đất, ngây ra không nói được chữ nào.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng chưa từng thấy tên đàn ông nào cường hãn như vậy.
Hắn thực sự không thấy đau sao? Sở Khuynh Ca cảm thấy sức lực quay về rồi, theo bản năng bước về phía Phong Li Dạ.
Nhưng vừa mới bước, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, người liền bị kéo trở lại.
“Ngươi không giữ chữ tín!” Nàng quay đầu trừng mắt nhìn tên đàn ông áo đen.
Mặc dù biết rõ, hắn không thể dễ dàng thả bọn họ, nhưng chung quy cảm nhận được tên đàn ông áo đen này cũng là một người giữ chữ tín.
Đáy mắt tên đàn ông áo đen không hề có chút ý cười, nhìn thấy Phong Li Dạ tự sát, dường như cũng không thấy tâm trạng hắn tốt hơn.
So với vừa nãy thì hiện giờ hắn càng lạnh lùng hơn.
“Ta chỉ nói thả người, nhưng không hề nói thả thế nào.”
Ánh mắt tên đàn ông áo đen lạnh lẽo, quét về hướng Phong Li Dạ.
Môi mỏng của hắn nhẹ nhàng mím lại: “Li Thế tử, ta kính trọng ngươi là một hảo hán, ta thả Cửu Công chúa, có thể cứu được hay không còn xem bản thân ngươi.
Nói xong, đột nhiên hắn phất tay.
Sở Khuynh Ca còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị chưởng phong mạnh mẽ đẩy đi.
Phải chết ư? Nàng bị đẩy xuống vách núi.
Khoảnh khắc cơ thể treo lơ lửng giữa trời, hơi thể chết chóc lập tức bao vây nàng, lẽ nào lại phải xuyên không thêm lần nữa sao?
Mới qua bảy ngày!
Bên tai gào thét điên cuồng, tất cả trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Phong Li Dạ sẽ đến cứu nàng sao? Nhưng đây là vách núi cao vạn trượng.
Hắn sao có thể vì nàng mà không cần đến mạng sống?
Bảy ngày trước, thậm chí hắn còn tận tay “gϊếŧ” Cửu Công chúa.
Nhưng trong tầm mắt có một bóng người lờ mờ dần dần tới gần, không phải hắn thì là ai?
Vách núi… ở trên đỉnh, tên đàn ông áo đen lạnh lùng liếc nhìn hai bóng người rơi xuống.
Mãi đến khi bọn họ hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm.
“Thiếu chủ, tại sao không nhân cơ hội này mà gϊếŧ Phong Li Dạ?” Tên thuộc hạ đứng sau tên đàn ông áo đen cũng đang nhìn đáy vực tối đen như mực, tâm trạng phức tạp.
Mặc dù phía dưới là vực sâu vạn trượng, nhưng không tận mắt nhìn thấy xác chết của Phong Li Dạ, hắn vẫn không dám chắc chắn, vị chiến thần nước Sở này đã chết.
Tên đàn ông áo đen nhìn xuống dưới vách núi, trên mặt không có một chút cảm giác vui mừng chiến thắng.
Thuộc hạ vẫn không yên tâm, đợi sau khi hắn ta đi xa rồi, lập tức gọi mấy tên sát thủ tới.
“Cho dù thế nào cũng phải tìm thấy xác của Phong Li Dạ, nếu như hắn còn sống, gϊếŧ chết bất luận tội!”
“Rõ!” Đám người khom lưng, chuyển hướng nhìn vào trong bóng tối, tên thuộc hạ nhìn chằm chằm vào vách núi, đáy mắt sát khí càng đậm.