Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 314: Chương 314: Cửu công chúa, xin hãy đi theo thuộc hạ một chuyến




Bộp một tiếng, Sở Khuynh Ca bị ném vào trong phòng.

Xảo Nhi không thể tin vào mắt mình, công chúa mỏng manh nhà bọn họ, lại bị đối xử như thế này!

Phong Tảo, hắn ta lấy đâu ra dũng khí làm như thế!

“Ngươi thật quá đáng!” Sau khi nhìn thấy Phong Tảo ném công chúa vào, sau đó xoay người rời đi, Xảo Nhi lập tức muốn đuổi theo.

Sở Khuynh Ca nắm lấy tay nàng ấy, kéo nàng ấy lại.

“Công chúa! Hắn ta bắt nạt người! Hắn ta dám! Một thị vệ, sao có thể dám làm càn như thế!”

“Em sẽ đi bẩm báo với thế tử gia, phải đánh hắn ta một gậy mới được!”

Không thể chấp nhận được! Một thị vệ cũng dám vô lễ với một công chúa cao quý, còn có theo lẽ trời hay không?

“Em không cần phải đi.” Sở Khuynh Ca kéo nàng ấy qua, thản nhiên nói: “Vừa rồi ngài ấy có ở đó.”

“Ai?” Xảo Nhi sững sờ, lập tức trợn to hai mắt, không dám tin: “Thế tử gia cũng ở đó ạ? Ngài ấy… Ngài ấy cứ thế nhìn Phong Tảo bắt nạt người như này ạ?”

Phong Tảo thậm chí còn kéo công chúa cả một đường!

Nữ nhân của thế tử gia, vậy mà hắn ta cũng dám động vào! Hắn ta quả thật quan to bằng trời!

Xảo Nhi dậm chân tức giận, nhưng đợi khi nàng ấy bình tĩnh lại, thì trái tim nàng ấy lập tức thắt lại.

“Thế tử gia… Thế tử gia… Xúi giục sao?” Nàng ấy bị dọa sợ đến mức rùng mình.

Chẳng lẽ thế tử gia muốn trả thù công chúa?

Trên con đường đến nước Nam Tấn này, là cả một chặng đường dài!

Trong đội, ngoại trừ người của Nhị hoàng tử nước Nam Tấn, thì một nửa thị vệ còn lại đều thuộc quyền chỉ huy của Thế tử gia.

Nếu Thế tử gia thực sự muốn gây khó dễ với công chúa, thì... những ngày tiếp theo của công chúa, không phải sẽ rất khổ sở sao?

“Đun cho ta một ít nước tắm, ta muốn tắm rửa thay quần áo.” Sở Khuynh Ca buông nàng ấy ra, đi về phía ghế.

Nhìn dáng vẻ khập khiễng này, Xảo Nhi đau khổ chết đi được.

“Công chúa…”

“Chỉ là ngón chân bị cọ đến nỗi xước da thôi, không có vấn đề gì đâu.”

Mười ngón tay đau nhức đến nỗi thấu tim, hóa ra ngón chân cũng giống với ngón tay, thật sự đang rất đau, nếu không đau thì nàng cũng sẽ không đi lại khó khăn như vậy.

Nhưng mà, cái vết thương nhỏ này, cũng chính là khi bị thương thì sẽ đau, nhưng trời vừa rạng sáng thì không sao rồi.

Phong Tảo chỉ muốn hành hạ nàng, nhưng tạm thời vào lúc này hắn ta không dám làm tổn thương nàng.

“Đi nhanh đi.”

Xảo Nhi không còn cách nào khác, chỉ có thể sai người mang nước tắm lên cho nàng.

Trong lúc tắm rửa, ngón chân bị thương được đặt vào bên trong nước tắm, đau đến nỗi Sở Khuynh Ca suýt chút nữa muốn hét lên.

Thân thể này thật sự là quá yếu, chỉ mới bị thương thôi là lập tức đau đến nỗi muốn chết đi sống lại, đâu có được như trước kia nữa?

Trong lần thực hiện nhiệm vụ trước, cũng bị thương nhiều chỗ.

Nhưng nó thực sự rất đau...

“Công chúa, người có muốn em vào hầu hạ người không ạ?” Nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của nàng, Xảo Nhi lập tức cảm thấy đau lòng.

Chân đều chảy máu, ngâm mình trong nước nóng chắc cũng đau lắm.

“Không cần đâu.” Sở Khuynh Ca nhắm mắt lại, từ từ thả người mình vào trong nước nóng.

Nhưng nàng lại đột nhiên mở mắt ra.

Không ngờ rằng, chỉ vừa mới nhắm mắt lại thôi, trong đầu đột nhiên xuất hiện bóng lưng lạnh lẽo của Phong Ly Dạ.

Không thể xua tan đi được.

Nàng chỉ có thể mở to mắt, nhìn về phía góc khuất ở trước mặt, để trái tim mình tĩnh lặng như nước.

Không biết đã qua bao lâu, Sở Khuynh Ca mới ra khỏi thùng tắm.

Sau khi thay một bộ trang phục sạch sẽ, nàng chậm rãi bước ra từ phía sau bức bình phong: “Xảo Nhi, đi lấy...”

Lời nói đột nhiên dừng lại, là bởi vì nàng nhìn thấy, có người đang cầm kiếm kề cổ Xảo Nhi.

Xảo Nhi bị điểm huyệt, không thể phát ra tiếng cũng không thể cử động.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đá lửa vừa rồi, ngay cả kêu cứu cũng đã không kịp nữa.

“Công chúa, xin hãy đi theo thuộc hạ một chuyến.” Nam tử áo đen siết chặt cổ tay, trên chiếc cổ trắng như tuyết của Xảo Nhi xuất hiện một vết máu.

“Ta sẽ đi với người, thả nàng ấy ra.”

Sở Khuynh Ca vén mái tóc dài đang rũ xuống của mình lên, đi về phía hắn ta.

“Nếu công chúa không thành tâm, vậy thì đừng trách thuộc hạ không có thương tiếc với nha đầu này.”

Nam tử áo đen nhìn chằm chằm vào cánh tay rơi xuống bên cạnh nàng.

Sở Khuynh Ca thở ra một hơi, xoay cổ tay một cái, kim châm màu bạc phốc phốc hai tiếng bắn vào cột gỗ cách đó không xa.

“Bây giờ đã có thể rồi chứ?”

“Có lẽ, những vẫn còn phải để công chúa thiệt thòi chút rồi!”

Nam tử áo đen giơ tay lên, trong nháy mắt, Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy bả vai tê dại, cả người lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.

Nam tử áo đen vứt Xảo Nhi xuống, đỡ Sở Khuynh Ca đã bị điểm huyệt, đi đến bên cửa sổ, thả người nhảy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.