Cái đêm mà nàng bị bắt cóc?
Sở Khuynh Ca quay đầu lại, nhìn Phong Tảo vẫn đang quỳ trên đất.
Xảo Nhi cũng bình tĩnh lại rồi, chuyện liên quan tới công chúa và Thế tử gia, nàng ấy không thể tiếp tục làm ầm ĩ lên được nữa.
Phải nghe xem rốt cuộc là Phong Tảo muốn nói gì?
Nàng ấy cũng rất quan tâm đến công chúa và Thế tử gia.
Phong Tảo hít một hơi thật sâu, mới nói: “Thế tử gia không cho phép ta nói, nhưng ta… ta không thể không nói được.”
“Cái đêm công chúa bị bắt cóc, Thế tử gia vốn không phải là ở trong phòng của quận chúa suốt đêm, ngài ấy đi vào phòng của quận chúa, chẳng qua chỉ là muốn cho mọi người biết, ngài ấy sẽ đích thân bảo vệ cho quận chúa, cho nên, những người đó cũng không dám làm gì quận chúa.”
Thế tử gia muốn hộ tống quận chúa tới Nam Tấn, hắn có trách nhiệm phải bảo vệ quận chúa, công chúa cũng hiểu mà, đúng không?
“Nhưng thật ra, sau khi Thế tử gia bước vào phòng, rất nhanh ngài ấy đã rời đi rồi, ngài ấy… ngài ấy đi tìm người.”
Sở Khuynh Ca không nói gì, Phong Tảo tiếp tục nói: “Thật ra, công chúa mất tích bao lâu là Thế tử gia tìm người bấy lâu, cho đến khi công chúa bị đưa tới Hắc Lang bang, Thế tử gia mới đúng lúc tìm thấy.”
“Ngài ấy biết ta bị đưa tới Hắc Lang bang sao?” Nhưng tại sao, lúc nàng gặp nguy hiểm, không giúp nàng một tay?
Có trời mới biết lúc đó nàng nguy hiểm tới mức nào?
Chỉ cần sơ suất một chút thôi, có lẽ thực sự đã chết trong tay của Hắc Lang rồi.
Nghĩ tới cảnh đêm đó bản thân bị Hắc Lang đẩy ngã, đè lên giường, nàng vẫn còn run rẩy như trước.
Lúc đó, nếu Hắc Lang không đột ngột dừng lại, e là nàng sẽ không tìm được cơ hội tấn công dễ dàng như vậy rồi.
Không đúng, tại sao lúc đó Hắc Lang lại đột ngột dừng lại?
Đột nhiên Sở Khuynh Ca trừng mắt, nhìn Phong Tảo: “Đêm hôm đó… ngài ấy cũng ở đó?”
“Thế tử gia đã ở đó, cho đến khi ngài rời khỏi Hắc Lang bang, ngài ấy đều ở đó.”
Sở Khuynh Ca mím môi, không nói thêm lời nào, lòng bàn tay, từ từ nắm chặt lại.
Nàng cho Hắc Lang uống thuốc, nhưng không ngờ thuốc của nàng lại không có tác dụng đối với Hắc Lang.
Ý định muốn điểm huyện Hắc Lang của nàng, cũng bị Hắc Lang phát hiện.
Tại thời điểm đó, nàng cũng từng mất hết hy vọng.
Nhưng không biết tại sao, sau đó khi Hắc Lang định xé quần áo của nàng ra, thì cơ thể của hắn ta đột nhiên dừng lại.
Bây giờ nghĩ lại, giống như bị ai đó tấn công vậy! Càng giống như... bị ai đó điểm huyệt vậy?
Khuynh Ca lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều, sau khi phát hiện hắn ta có gì đó không đúng, nàng xoay người lại, nhặt con dao lên, con dao sắc bén lướt qua động mạch chủ ở cổ hắn ta.
Hắc Lang chết ngay tại chỗ!
Không lâu sau khi Hắc Lang ngã xuống đất, Mục Uyên và Hương Lan đi tới.
Nàng vội vàng tiêu diệt toàn bộ Hắc Lang bang, làm gì có thời gian để suy nghĩ lý do tại sao Hắc Lang lại đột ngột dừng lại.
Rồi sau đó, khi mọi chuyện qua đi, thì cũng đã quên hết sạch rồi.
Bây giờ nghĩ lại, sự việc kỳ lạ đó, là có ai đó đã đứng đằng sau giúp đỡ.
“Tại sao ngài ấy lại không nói?” Sau khi trở về, Phong Ly Dạ thậm chí còn không thèm tới thăm nàng.
Phong Tảo khẽ thở dài, rồi mới nhìn nàng: “Công chúa, Thế tử gia bây giờ… làm sao có thể thừa nhận là ngài ấy vẫn còn quan tâm đến người chứ?”
Sở Khuynh Ca quay người rời đi.
Xảo Nhi vẫn không hiểu: “Nếu Thế tử gia vẫn còn tình cảm với công chúa, tại sao lại không nói rõ? Có lẽ hai người họ vẫn còn có thể...”
“Em nghĩ xem Thế tử gia làm sao có thể nói những lời này với một nữ nhân đã bỏ rơi mình chứ?”
Thế tử gia... cao thượng rất kiêu ngạo, nhưng sự tôn nghiêm ấy lại bị Cửu công chúa chà đạp tàn nhẫn như vậy.
Nếu làm vậy một lần nữa, ai biết được, có bị chà đạp một lần nữa hay không?
Thế tử gia không chịu nói, không những không nói mà còn muốn bản thân mình lạnh nhạt với nữ nhân đã từng lừa dối mình đó.
Tốt nhất, là có thể làm tới mức hoàn toàn không đếm xỉa tới!
Nhưng có thật sự là làm được hay không, có lẽ, chỉ có bản thân hắn mới biết.
... Khuynh Ca đi ra khỏi phòng, cũng không biết là rốt cuộc mình muốn đi đâu.
Đột nhiên, một loại cảm giác tồn tại nào đó, khiến nàng phải ngẩng đầu lên theo bản năng.
Một bóng đen, phía xa xa trên mái nhà, một bóng người thất thần ngồi ngược chiều với ánh trăng
Nàng không biết mình đang nhìn cái gì, chỉ là bóng của mình bị ánh trăng chiếu xuống, một sự lạnh lẽo cô đơn không thể tả.