“Ngươi có tin linh hồn của một người sau khi chết đi sẽ bám lên người một người khác, thay người đó sống tiếp không?”
Trên xe ngựa, Khuynh Ca tựa vào thành xe, nhìn bóng lưng qua bức mành trước xe ngựa.
Trong lòng Lam Vũ chua xót, chần chờ rồi mới gật gật đầu: “Ừ.”
“Có lẽ linh hồn của Xảo Nhi lúc này đang sống tiếp trên người ai đó rồi.” Khuynh Ca lại nói.
Lam Vũ nhẹ gật đầu như trước: “Vâng.”
“Lam Vũ, ngươi đang làm lấy lệ với ta đấy à?” Nhưng nàng không trách, mà ngay cả sức để trách nàng cũng không còn nữa rồi.
“Không phải.” Lam Vũ lắc đầu: “Loại chuyện như trọng sinh chuyển thế, mượn xác hoàn hồn, trước nay chưa từng có.”
Cho nên hắn ta không phải là đang làm lấy lệ.
Chỉ là trong lòng rất rõ, mặc kệ là trọng sinh chuyển thế hay mượn xác hoàn hồn, Xảo Nhi không còn nữa chính là không còn nữa.
Sở Khuynh Ca không nói tiếp nữa.
Ánh mắt lướt qua hắn ta, nhìn về phía trước.
Đội ngũ vẫn đi về phía trước như cũ, cách đó không xa, một bóng dáng cao lớn đang ngồi trên lưng ngựa.
Vắng lặng vô cùng, lạnh lùng vô cùng, lại cô độc không thôi.
||||| Truyện đề cử: Tình Nhân Không Nguyện Ý: Tổng Tài Cầu Buông Tha |||||
Trước kia còn có chút đau lòng, giờ… ha, chỉ cảm thấy thật mỉa mai.
“Lam Vũ.”
“Mời công chúa nói.”
Nàng tựa vào thành xe, nhắm mắt lại.
“Ngươi nói xem, Sở Vi Vân thân là con gái của Nam Tinh, sau khi trở về, vinh hoa phú quý không dứt, đời này của nàng ta, có phải đã định sẵn là sẽ sống rất tốt rồi không?”
Trong lòng Lam Vũ khó chịu không thôi.
Nhưng hắn ta lại không thể lừa gạt công chúa được.
Hắn ta thấp giọng nói: “Con gái của Nam Tinh, chỉ cần dựa vào thân phận này cũng đủ để đời này của nàng ta nở mày nở mặt.”
“Cho nên, hận mà, tại sao người xấu lại luôn sống tốt lành, còn người tốt lại bị hại chết hết người này đến người khác?”
“Công chúa, đừng nghĩ nữa.” Lam Vũ muốn an ủi nàng, nhưng hắn ta không nhanh mồm nhanh miệng, không biết nên nói gì.
“Thật ra ngươi không cần an ủi ta, ta không yếu đuối như ngươi tưởng tượng đâu, chỉ là thân thể vẫn chưa khỏe mà thôi.”
Nàng thở dài thườn thượt, khuôn mặt xinh đẹp vẫn không chút biểu cảm.
Mọi biểu cảm đều được giấu dưới đôi mắt.
Nàng cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ đang nghĩ, phải làm thế nào mới khiến nàng ta sống còn đau khổ hơn chết?”
Kẻ này đã từng hại nàng, từng hại đến Xảo Nhi!
Tất cả những kẻ đó.
Bao gồm cả những kẻ thân bất do kỷ nữa!
“Công chúa…”
Lam Vũ níu chặt dây cương, trong lòng rối rắm không thôi, muốn nói lại không dám nói.
Không nói lại cảm thấy có lỗi với Xảo Nhi.
Nếu như nói rồi thì dù là Phong Tảo hay là công chúa đi nữa thì có khi nào sẽ điên lên mất không?
Đại hán bị Phong Tứ diệt khẩu đó…
Cuối cùng, hắn ta nắm chặt nắm đấm, rồi lại từ từ buông lỏng.
Không thể nói.
Chuyện này cứ để nó chôn chặt trong lòng mình đi.
Nhưng ai mà ngờ, Sở Khuynh Ca lại chợt lạnh lùng nói ra từ trong xe ngựa: “Mặc kệ Phong Tứ tra được gì, đều để hắn ta chôn trong lòng đi, đừng nhắc đến trước mặt Phong Tảo.”
“Công chúa!” Lam Vũ bị dọa cho giật mình, quay phắt lại nhìn nàng.
Công chúa, người…người biết sao??
“Ta không biết gì hết, chỉ biết, Xảo Nhi sẽ không vô duyên vô cớ giết người, nếu em ấy đã làm vậy, thì tất đã có chuyện làm em ấy phát điên.”
Xảo Nhi nhìn như rất nhu nhược, nhưng lại là cứng rắn nhất.
Nàng ấy có thể nhịn, trước nay luôn có thể, nhưng những chuyện có thể ép nàng ấy đến không cách nào nhịn được thì chắc chắn càng làm người khác không thể chịu đựng được hơn nữa.
Có những mối thù, tự nàng báo từ từ là được.
Phong Tảo… để hắn ta yên ổn sống quá ngày đi.
Nam nhân đó cũng rất đáng thương…
“Công chúa, ta, ta phục người!”
Nàng đoán được! Vậy mà nàng lại đoán được hết!
Nàng không chỉ thông minh trí tuệ, thiên phú hơn người, còn bình tĩnh trầm mặc có thể làm những gì người khác không làm được!
“Công chúa, đời này ta nhất định sẽ trung thành với người, đến chết không đổi!”