Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 310: Chương 310: Đến quá gần, bất cứ lúc nào đều có thể mất mạng




Vì sao hắn lại đến đây?

Sự xuất hiện của Phong Ly Dạ khiến cho Sở Khuynh Ca có chút kinh ngạc.

Trước ánh mặt trời, khuôn mặt được trời ưu ái của Thế tử gia, ngoài việc có hơi trắng bệch ra, còn lại đều là sự tuấn mỹ khiến nữ tử lóa mắt.

Ngay cả người cùng là nam tử như Nam Tân Dịch, cũng nhịn không được nhìn nhiều hơn.

Trong thiên hạ, người nam nhân có thể có một thân khí phách, khí thế cuồn cuộn rung chuyển đất trời, đồng thời ngũ quan còn có thể hoàn mỹ không tỳ vết hơn cả nữ tử, có lẽ, cũng chỉ có một mình Phong Ly Dạ.

Các nam nhân nhìn thấy hắn, ngay cả sự ghen ghét cũng đều thấy dư thừa.

Bởi vì, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

“Thế tử gia tới rồi à?” Nam Tân Dịch đi qua nghênh đón.

Nam Dung Dung sửng sốt một chốc, cũng lập tức đi theo: “Ly Dạ ca ca, huynh thật sự đến rồi, ta còn tưởng tin tức đêm qua là giả chứ!”

Nàng ta thật sự rất vui mừng!

Đêm qua mới nghe Nhị hoàng huynh nói, Nữ hoàng bệ hạ đã bí mật gửi cho thái hậu nương nương của nước Sở một bức thư, hình như muốn mới Ly Thế Tử đến Nam Tấn làm khách.

Nàng ta còn lo tin tức này không thật.

Không ngờ đến… thật sự là không ngờ đến!

Trên đường đi, nàng ta có cơ hội ở bên cạnh Ly Dạ ca ca sớm tối, đến lúc đó, hắn tự nhiên sẽ phát hiện, mình tốt hơn những đồ đê tiện diêm dúa kia gấp hàng vạn lần!

Quan trọng nhất là hiện tại Ly Dạ ca ca đã khôi phục độc thân, quả thật là quá hoàn mỹ!

Phong Ly Dạ nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ánh mặt lạnh nhạt, quét qua những người trước mặt.

Sở Vi Vân cũng đến nghênh đón.

Nhưng so với sự nhiệt tình của Nam Dung Dung, Sở Vi Vân của hôm nay lại lạnh nhạt khiến cho người ta hơi bất ngờ.

Nàng ta dừng lại tại một nơi cách Phong Ly Dạ đủ xa, không dám đến gần.

“Thế tử gia.”

Phong Ly Dạ gật đầu, đường nhìn vượt qua nàng ta, nhìn về phía Sở Khuynh Ca.

Hắn cất bước đến gần.

Nét mặt của Sở Khuynh Ca vẫn không thay đổi, từ đầu đến cuối khóe miệng vẫn là một nụ cười thản nhiên như có như không.

Chỉ là, hơi thở hơi rối loạn.

“Công chúa!” Phong Ly Dạ chắp tay, xoay người rời đi.

Phía sau nàng, là thái hậu nương nương đang từ từ đi đến.

Không có ai chú ý đến giọng nói của tiểu thái giám, chỉ có hắn.

Thì ra lúc nãy, khi Phong Ly Dạ đến, đúng lúc thái hậu cũng đến.

Hai người không cùng hướng, thái giám gân cổ họng kêu to thái hậu giá đáo, ai biết ánh mắt và tâm tư của mọi người đều ở trên người Phong Ly Dạ, không hề nghe thấy!

“Tham kiến thái hậu nương nương.” Phong Ly Dạ chỉ khẽ cúi người, coi như đã hành lễ.

Lúc này mọi người mới chú ý đến thái hậu đã đến.

Từng người vội vàng đi qua hành lễ: “Tham kiến thái hậu nương nương!”

Sở Khuynh Ca và Sở Vi Vân cũng một trái một phải, cúi người hành lễ: “Hoàng tổ mẫu bình an.”

“Thái hậu nương nương bình an.”

“Đều đứng lên đi.” Thái hậu xua tay, trên khuôn mặt hiền từ toàn là ý cười.

“Trước đó nghe nói Thế tử gia có bệnh trong người, hiện giờ đã khỏe chưa?”

“Không còn gì đáng ngại, tạ ơn sự quan tâm của nương nương.” Trước mặt bất kỳ ai, giọng nói lạnh nhạt của Phong Ly Dạ đều để lộ thái độ không cao ngạo, không thấp hèn, giống y như trước kia.

Chỉ là, trên người lại có thêm cảm giác xa cách, người lạ chớ gần, ngay cả Nam Dung Dung nhiệt tình như lửa cũng không dám đến quá gần…

Luôn cảm thấy, nếu đến gần, bất cứ lúc nào đều có thể… mất mạng.

Sao lại như vậy?

Thái hậu nhìn Phong Ly Dạ một cái, đường nhìn vô thức rơi về phía Sở Khuynh Ca.

Thoáng chốc, tâm trạng phức tạp khó nói nên lời.

Cuối cùng, bà ta khẽ nói: “Lần này… Khuynh Nhi cũng sẽ cùng Vân Nhi đến Nam Tấn, vẫn mong Thế tử gia… quan tâm nhiều hơn.”

Ánh mắt của Phong Ly Dạ cũng theo bà ta rơi trên khuôn mặt Sở Khuynh Ca.

Ánh mắt đó khiến cho trái tim Sở Khuynh Ca chợt co rút một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.