Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 347: Chương 347: Đời hắn ta thật sự không còn hy vọng gì sao?




“Nhị đương gia, nhìn ta như vậy, chắc chắn Vân quận chúa sẽ không thích ta rồi.”

Giờ Mục Uyên nói ra những lời này, trong lòng không còn cảm thấy khó chịu chút nào nữa.

Thậm chí hắn ta còn cảm thấy hơi may mắn vì khuôn mặt đã biến dạng mất một nửa của mình.

Hắn ta nhìn lão đương gia: “Nghĩa phụ, chịu ơn người khác thì đời đời phải khắc ghi trong lòng, đạo lý này từ nhỏ con đã được người dạy, cho nên con sẽ không màng hiểm nguy để bảo vệ Cửu công chúa.”

“Thiếu trại chủ...” Nhị đương không thể nhìn ra nổi, chẳng lẽ tiểu tử này lại thích công chúa mất rồi?

Mục Uyên vốn cảm thấy hơi nóng mặt vì lời ông ta nói.

Nhưng giờ đây tâm trạng hắn ta đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.

“Nhị đương gia, cho dù thế nào thì cũng sẽ không có cô nương nào thích bộ dạng xấu xí này của ta, ta không nghĩ nhiều đến thế, chỉ là muốn trả ơn mà thôi.”

Thật sự hắn ta không nghĩ đến việc đó.

Cửu công chúa xinh đẹp tuyệt trần như vậy, nàng chẳng khác nào tiên tử không nhuốm khói bụi trần gian.

Còn hắn ta, với dung mạo này, làm sao mà xứng với nàng?

Cho nên không nên mơ tưởng hão huyền.

Nhưng một khi chuyện thanh toán trong giang hồ còn chưa kết thúc thì Sở Khuynh Ca vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn ta chỉ một lòng muốn bảo vệ nàng, để nàng có thể an toàn đến hoàng cung Nam Tấn.

Còn lại hắn ta tuyệt đối không nghĩ linh tinh.

“Về phần Vân quận chúa, đợi sau khi ta hộ tống Cửu công chúa đến Nam Tấn xong sẽ đích thân đến diện kiến hầu hạ nàng, chết cũng không từ!”

Lão đương gia và Nhị đương gia nhìn nhau.

Nhắc đến trả ơn nhưng cũng là có ơn, thái độ của tiểu tử này hoàn toàn không giống nhau.

“Uyên Nhi,... con...” Lão đương gia định an ủi Mặc Uyên, hắn ta vốn là một nam tử được sinh ra với gương mặt tuấn tú.

Chỉ đáng tiếc, khuôn mặt này...

“Nghĩa phụ, trong lòng nhi tử đã quyết, mong nghĩa phụ có thể chấp nhận.” Mục Uyên nói lớn tiếng hơn.

Lão đương gia còn có thể nói gì nữa đây?

Những chuyện mà từ nhỏ tới lớn Mục Uyên đã quyết, ông ta cũng chưa bao giờ ngăn cản hắn ta.

Ông tin Mục Uyên sẽ không hành xử lỗ mãng!

“Được rồi.”

“Lão đương gia...” Nhị đương gia vẫn còn lo lắng do dự.

Vân quận chúa và Cửu công chúa đều ở cùng một chỗ trong đoàn, giờ Thiếu trại chủ xuống núi chỉ vì Cửu công chúa, chẳng phải như vậy sẽ rất kỳ quặc sao?

Thiếu trại chủ đã được định trước cho Vân quận chúa rồi mà!

Cuối cùng, lúc Mục Uyên đi ra khỏi cửa, Nhị đương gia vẫn là không chịu được mà đuổi theo hắn ta.

“Thiếu Quân, ngươi phải nhớ rõ ngươi là người của Vân quận chúa! Cho dù tương lai quận chúa có cần ngươi hay không thì ngươi vẫn chỉ thuộc về nàng ấy mà thôi!”

“Đây là di mệnh trước lúc lâm chung của lão tướng quân, mong Thiếu trại chủ chớ có làm trái!”

Mục Uyên nhìn ông ta thật lâu, cuối cùng không nói gì, thúc ngựa chạy đi.

Chỉ là không thể nào nói ra cảm giác vắng lặng trong lòng.

Tại sao lại cứ giăng thêm gông xiềng lên cuộc đời của hắn ta vậy?

Có biết bao nhiêu cách để trả ơn, ngay cả tính mạng mình hắn ta cũng có thể trao cho bệ hạ nước Nam Tấn, sao lại cứ phải là người của hắn ta?

Mục Uyên ngẩng lên nhìn về phía xa xăm, con đường phía trước muôn phần mịt mờ.

Rõ ràng con đường phía trước vô cùng đáng chờ mong, nhưng đồng thời cũng rất khó khăn để đi qua.

Đời này của hắn ta, thật sự không còn chút hy vọng nào sao?

Đến tối, đoàn tùy tùng đã đến một tòa dịch trạm trong thành.

Không biết là vì mệt hay buồn ngủ mà lúc xuống ngựa, Sở Khuynh Ca không cẩn thận ngã đến “bịch” một cái.

“Công chúa!” Lam Vũ vừa dừng ngựa đã bị dọa tới sợ giật thót tim, lập tức phi tới toàn đỡ nàng.

Nhưng không kịp nữa.

Chân của Cửu công chúa bị một bên vành xe ngựa cứa rách, vết thương không sâu nhưng rất dài.

“Công chúa, người sao rồi?” Lam Vũ nhìn thấy vết máu trên váy nàng, đột nhiên trong lòng căng thẳng muốn chết.

“Xong rồi, sẽ không để lại sẹo đó chứ?”

Sở Khuynh Ca chưa từng cảm thấy căng thẳng như bây giờ, một vết thương nhỏ như vậy lại khiến nàng sợ tới mức hít thở còn cảm thấy khó khăn.

“Thuốc ta mang đã dùng hết rồi! Mau! Mau cho gọi y nương của Quận chúa tới trị thương, nhất định phải dùng loại thuốc tốt nhất! Mau đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.