Toàn thân Sở Khuynh Ca đều hằn vết roi.
Lúc Xảo Nhi hầu hạ nàng đã khóc tới mức thở không thông, suýt nữa thì ngất xỉu.
“Thế Tử gia, ngài nhất định phải làm chủ cho công chúa của chúng ta, tìm ra đám người đứng đằng sau chuyện này!”
“Khắp người công chúa đều là vết roi, da thịt của nàng mồm mại non nớt như thế... Hu hu hu!”
Xảo Nhi quỳ trên mặt đất, ngẩng lên lấy tay lau nước mắt.
Phong Ly Dạ đi tới bên giường.
Nữ tử trên giường vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nhưng mà đại phu đã nói nàng chỉ bị suy nhược, không có gì đáng lo.
Nhẹ nhàng vén cổ áo ra cũng có thể nhìn thấy dấu tích bị roi đánh.
Nàng bị người ta đưa vào trong rừng, sau đó còn bị bọn chúng hành hạ.
Chuyện này lại dám xảy ra bên cạnh hắn!
Trong tầm mắt của hắn!
“Thế tử gia...” Xảo Nhi vẫn quỳ gối như cũ, không dám qua đó.
“Ra ngoài.” Giọng điệu của Phong Ly Dạ rất lãnh đạm, nhưng cũng rất chân thành đáng tin cậy.
Xảo Nhi cắn cắn môi, cuối cùng ngẩng lên chỉ thấy bóng lưng lặng lẽ của hắn thì đành đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài, Phong Tảo cũng đang quỳ trong viện, đến tận bây giờ vẫn chưa đứng dậy.
Xảo Nhi đi tới, thấp giọng nói: “Không phải lỗi của ngươi, ngươi như này, sau này công chúa biết sẽ không vui.”
“Là lỗi của ta, là do ta không trông chừng công chúa thật tốt.”
Lúc đó, hắn ta thật sự không cảm nhận được sự nguy hiểm xung quanh.
Công chúa đi lại trên thuyền, khuôn mặt rạng rỡ hiếm thấy, lúc đầu vẫn còn mỉm cười được kia mà.
Cười lên đẹp như vậy, xán lạn tới như vậy!.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Ai mà biết sơ sẩy một tí nàng đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh như thế này!
Xảo Nhi cắn môi, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta.
“Thế tử gia cũng không có nói ngươi phải quỳ ở đây, ngươi quỳ thế này cũng chẳng mang lại tốt đẹp gì cho công chúa.”
Phong Tảo biết dù mình có quỳ ở đây cũng không giúp được công chúa bất cứ điều gì.
Nhưng hắn ta thật sự không biết là thế nào để đền tội.
“Phong Tảo, hay là ngươi đi sắc thuốc cho công chúa đi.”
Xảo Nhi nhét một phương thuốc vào tay Phong Tảo.
“Người trong phủ Quốc Công đối xử với hai người chủ tớ chúng ta... cũng không thân thiết gì, ta đi sắc thuốc, bọn họ nhất định sẽ bày ra vẻ khó chịu.”
Xảo Nhi hít sâu, sau đó lại tỏ vẻ buồn tủi: “Sáng sớm hai ngày nay thuốc ta sắc cho công chúa, nàng uống xong cũng bình phục rất nhiều, ngươi giúp ta mang một ít về đây, được không?”
“Tất nhiên là được!”
Nếu đã là đồ công chúa cần, đừng nói là tới Dược khố lấy thuốc, kể cả có lấy mạng hắn ta cũng được.
Phong Tảo lập tức đứng lên, lấy phương thuốc, giống hệt như nhận được thánh chỉ rồi sau đó nhanh chóng đi đến Dược khố.
Trong phòng, đôi lông mi dài của Sở Khuynh Ca khe khẽ rung lên.
Phong Ly Dạ lập tức ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy tay nàng, sau đó hắn truyền chân khí vào trong cơ thể nàng.
“Khụ...”
Nàng trừng mắt, hai con mắt hơi đỏ lên, bên trong vằn lên tia máu.
“Tỉnh rồi?” Mặc dù đại phu đã nói người không có gì đáng ngại, nhưng chỉ đến khi nàng tỉnh rồi thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Sở Khuynh Ca thoáng giật mình thảng thốt thì nàng cũng thản nhiên nhìn hắn.
Một câu cũng không nói, sau đó thu lại bàn tay đang nằm gọn trong bàn tay hắn.
Ngón tay Phong Ly Dạ hơi lạnh.
Không còn nắm tay nàng trong tay mình, giống như đột nhiên trở nên rất trống rỗng.
“Hận ta?”
“Không có.” Vừa nói mở miệng nói thì lại phát hiện ra giọng mình rất khàn.
Sở Khuynh Ca cử động cơ thể, lập tức nhăn mặt nhíu mày.
“Còn đau sao?”
“Chàng thử xem đau hay không đau?” Vẻ mặt nàng vô cùng khó coi.
Phong Ly Dạ sờ sờ môi, không nói gì nữa.
Hắn rót cho nàng cốc nước, đợi nàng uống hết.
Nhưng nàng lại chẳng nói chẳng rằng.
Thấy nàng sáp tới gần đầu giường, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hắn siết chặt bàn tay đang cầm, khẽ nói: “Không có gì muốn nói với ta sao?”