Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 272: Chương 272: Không bằng, chúng ta chơi trò chơi mới mẻ hơn đi




“Công chúa, người thật sự muốn để Mộ Bạch tiên sinh ở lại Công Chúa Uyển sao?”

Nhìn Lam Vũ ôm Mộ Bạch đi vào, Xảo Nhi vẫn có chút bất an.

“Công chúa, người và Thế tử gia khó khăn lắm… Mới tốt lên được.”

“Nếu chàng ấy tin ta, cho dù ta làm gì chàng ấy cũng sẽ không nghi ngờ, nếu chàng ấy không tin ta, ta không làm gì cũng sẽ bị nghi ngờ.”

Lời này hình như có chút đạo lý, nhưng, Xảo Nhi vẫn cảm thấy, nhân ngôn đáng sợ.

“Công chúa… ”

“Được rồi, mặc dù tình huống của hắn ổn định hơn chút rồi, nhưng ban đêm chỉ sợ sẽ sốt, em và Lam Vũ chịu khó một chút, tối nay canh hắn ta.”

Nàng phải quay về xem công cụ mới của nàng.

Hôm nay sau khi Lam Vũ đưa về, nghe nói Mộ Bạch bị trọng thương, vẫn chưa kịp đi thưởng thức nghiên cứu, đã đi ra khỏi cửa rồi.

“Em biết rồi.” Xảo Nhi gật gật đầu, cùng Lam Vũ, canh giữ ở trong phòng Mộ Bạch.

Sở Khuynh Ca trở về phòng ngủ của mình, lấy hộp gỗ mà Mộ Bạch giao cho Lam Vũ mang về, lần nữa nhìn túi truyền dịch và ống truyền dịch.

Sau đó, lại từ trong hộp lấy ra một chiếc vòng tay, đeo trên cổ tay.

Trên vòng tay thượng có chốt khóa bí mật, nhẹ nhàng một ấn một cái, vút một tiếng, trong nháy mắt tơ tằm mắt thường không thể nhìn thấy được bắn đi ra ngoài, chặt chẽ dính trên ghế.

Sở Khuynh Ca dùng sức kéo xuống, không thể kéo ghế được, thân thể của mình lại bị lực đàn hồi kia đột nhiên kéo qua đó.

Trong đáy mắt nàng xẹt qua một trận kinh hỉ, lại ấn chốt khóa bí mật kia, vèo một tiếng, nháy mắt tơ tằm quay lại trong vòng tay!

Nhỏ mảnh như thế, mà sức mạnh lại lớn như vậy! Cũng không biết Mộ Bạch làm sao làm được!

Có thể nói, kỹ thuật của Mộ Bạch, thật sự rất thần kỳ.

Nàng xem đến kích động, ở trong phòng chơi nửa ngày, đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì trời đã tối đen rồi.

Tối nay Lam Vũ và Xảo Nhi phải canh giữ Mộ Bạch, không rảnh rỗi tới hầu hạ mình, Sở Khuynh Ca thu dọn xong mọi thứ, duỗi người, ra cửa định tìm thứ gì đó để ăn.

Không ngờ, người còn chưa đi ra ngoài, bên ngoài, đột nhiên một luồng gió lạnh mãnh liệt đánh úp tới.

Bước chân Sở Khuynh Ca vừa thu lại, lập tức cảm nhận được nguy hiểm tới gần, xoay người chạy về phía cửa sổ.

Phía sau, luồng khí lạnh kia chợt lóe tới.

Sở Khuynh Ca xoay người, soạt một tiếng, đoản đao không biết rơi vào trong tay nàng từ khi nào, đột nhiên xẹt qua.

Đáng tiếc, vết đao còn chưa chạm tới đối phương, nàng đã bị chưởng lực mạnh mẽ làm chấn động, đoản đao rơi xuống đất.

Bang một tiếng, đoản đao đâm sâu vào trên vách tường.

“Yến… Lưu nguyệt.” Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy cổ đau nhức, trước mắt tối sầm, hoàn toàn rơi vào trong bóng đêm…

Bên vách núi, gió lớn thét gào.

Nàng bị ném trên mặt đất, cơn đau đớn thức tỉnh ý thức của nàng.

Nữ nhân đứng bên cạnh, kéo khăn đen che mặt xuống.

Không phải Yến Lưu Nguyệt thì còn có thể là ai chứ?

“Lại muốn làm cái gì đây?” Sở Khuynh Ca bò dậy khỏi mặt đất, xoa xoa cổ tay.

Trước đó nội lực bị chấn động gan bàn tay đau đớn, vẫn may, cổ tay vẫn chưa bị gãy xương,

“Ngươi hại Vân Nhi thành như vậy, ta không giết ngươi, thì thật có lỗi với Nam Tinh?”

“Bà muốn giết ta, hà cớ gì phải dẫn ta tới cái chốn này, còn nói với ta nhiều lời vô nghĩa như vậy nữa chứ?”

Sở Khuynh Ca hẳn là phải sợ hãi, lại chỉ là lạnh lùng nhìn bà ta, vô cùng bình tĩnh.

Sắc mặt Yến Lưu Nguyệt trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một tia lấp lánh: “Ngươi… Có ý gì?”

“Bà muốn chứng minh cho nhi tử của bà xem, ta từ trước tới nơi không phải là một người đáng để chàng ấy tín nhiệm?”

Lời này khiến trong lòng Yến Lưu Nguyệt căng thẳng, trong nháy mắt mười ngón tay siết chặt!

Yêu nữ này! Nàng ta quả nhiên là yêu nữ!

Sao tâm tư của nàng ta có thể kín đáo như vậy chứ!

“Ta không biết ngươi đang nói gì!” Yến Lưu Nguyệt buột miệng phủ nhận.

“Kế tiếp có phải bà muốn uống thuốc độc, lại tự đâm mình một đao, khiến nhi tử của bà cho rằng, ta hạ độc bà, còn muốn động thủ giết ngươi?”

Sở Khuynh Ca cong môi, cười nhạt: “Không đúng, có lẽ bà và nhi tử của bà đã thương lượng xong, bà uống thuốc độc trước, giả vờ bản thân phát độc, cho ta cơ hội giết bà.”

“Ngươi…” Sắc mặt Yến Lưu Nguyệt trắng bệch!

Nàng ta quả thực không phải người! Sao nàng ta có thể biết được tất cả suy nghĩ của mình chứ?

“Bởi vì nếu bà không phát độc trước, với võ công của ta, ta tự biết không có năng lực, căn bản không thể mạo hiểm đi giết bà, cho nên, bà phải giả vờ, không phải sao?”

Sở Khuynh Ca cười lắc đầu, chậm rãi đi đến bên vách núi: “Trò đùa này, lúc còn nhỏ ta đã học được rồi. Yến Lưu Nguyệt, không bằng, chúng ta chơi trò chơi mới mẻ hơn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.