“Ngươi cho rằng ta để ý khuôn mặt này sao?”
Sở Khuynh Ca cười lạnh, không đồng ý nói: “Một khuôn mặt, có thể giúp ta làm gì?”
Từ trước đến nay nàng không phải người dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.
Cái nàng dựa vào, chính là thực lực của nàng.
“Dì Nguyệt, đừng quan tâm ả ta nói, hủy ả ta! Hãy chém đi!”
Sở Vi Vân nói xong câu này lại nôn ra một ngụm máu, nàng ta thực sự sắp không còn sức nữa rồi.
Nhưng điều thần kỳ là, loại độc này thật sự khiến nàng ta rất khó chịu, đau khắp toàn thân, nhưng mà lại không có cảm giác có thể chết người?
Lúc nàng ta hít thở, cả người sẽ rất khó chịu, toàn thân giống như bị vô số con kiến gặm cắn.
Nhưng lại không có ý định ngất đi!
Loại độc này, rất hành hạ người khác!
“Dì Nguyệt! Chém đi!”
Yến Lưu Nguyệt không đợi được nữa.
Chỉ có thể toại nguyện nàng ta, trước tiên phải hủy Sở Khuynh Ca, nếu không, Sở Vân Nhi trở nên quật cường sẽ không tình nguyện cho đại phu chữa trị!
Nàng ta lại quay ra nhìn Sở Khuynh Ca, anh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Là ngươi tự chuốc lấy!”
Bà ta giơ tay lên, lưỡi dao chém chuẩn xuống khuôn mặt.
Một cô nương, còn là một cô nương xinh đẹp, nàng lại không sợ bị hủy hoại khuôn mặt!
Cô nương này, thật kỳ lạ!
Ánh mắt này của nàng khiến cho Yến Lưu Nguyệt có vài phần nghi hoặc, con dao đó mãi chưa thể chém xuống.
“Dì Nguyệt! Chém đi, hủy mặt của ả ta!” Sở Vi Vân cắn răng cắn lợi hét lên.
Yến Lưu Nguyệt hít sâu một hơi lại không ngờ rằng dao của mình còn chưa chém xuống thì đột nhiên bên ngoài có một luồng khí lạnh lẽo ập tới.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị chân của một người đạp bay.
Yến Lưu Nguyệt còn chưa kịp nhìn rõ bóng ảnh của người vừa xông vào, thì đã cảm nhận được luồng gió mạnh mẽ đã đến trước mặt mình.
Bà ta vô thức giơ tay lên đưa tay lên nghênh đón.
Ầm một tiếng, lực tay của hai bên chạm vào nhau, Yến Lưu Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể chấn động bay ra ngoài, bộp một tiếng đâm sầm vào tường, sau đó rơi xuống đất.
Phong Ly Dạ đến rồi.
Hắn vừa tới, đã tự tay đánh mẫu thân của mình!
Một sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt của Sở Khuynh Ca.
Nàng cũng không ngờ được rằng, hắn sẽ ra tay nặng như vậy.
Đây là việc bất ngờ nhất trong những tất cả những việc.
Phong Tảo chạy vào, vừa nhìn đã phát ngốc tại chỗ.
“Phu nhân!” Hắn ta xông đến đỡ Yến Lưu Nguyệt còn đang chưa điều chỉnh lại hơi thở ổn định đứng dậy.
Yến Lưu Huỳnh nhìn nhi tử của mình, không dám tin vào mắt mình!
Nhi tử của bà ta, vì nữ nhi của kẻ thù mà làm bà ta bị thương!
Nhìn thấy máu của mẫu thân, trong lòng Phong Ly Dạ có chút hối hận.
Hắn không biết bản thân vì sao lại ra tay nặng như vậy, chỉ là lúc xông vào, hắn nhìn thấy có người cầm dao chuẩn bị cứa mặt Sở Khuynh Ca.
Hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, một trưởng bay vào.
Phong Ly Dạ đứng sững một hồi, sau đó cúi người bế Sở Khuynh Ca lên.
Hắn quay đầu lại nhìn Yến Lưu Nguyệt, tuy rằng đau lòng vết máu trên miệng của bà ta, nhưng, cơn phẫn nộ vẫn chưa thuyên giảm.
“Ta từng nói, không cho phép bất cứ ai làm hại nàng ấy!”
Bất cứ ai, bao gồm cả mẫu thân của hắn!
Trái tim Yến Lưu Nguyệt run lên, vừa rồi bà ta thấy rõ một tia thương xót trong mắt nhi tử đối với mình.
Nhưng bây giờ, có cũng chỉ là phẫn nộ.
“Dạ ca ca, ả ta... hạ độc... hại ta...”
Sở Vi Vân nằm sấp trên giường, nhìn Sở Khuynh Ca đang được hắn ôm trong lòng, căm thù đến mức nước mắt chảy ra.
Nàng ta thích hắn nhiều năm như vậy, nhưng lại đến cả bàn tay của hắn cũng chưa từng chạm qua!
Tiện nhân này dựa vào cái gì? Nàng dựa vào cái gì mà để hắn ôm trong lòng?
“Dạ ca ca, tiện nhân này... muốn hại ta, chàng... giúp ta... giết ả ta.”