Phong Ly Dạ cũng không biết mình đang lo lắng gì.
Trước khi nữ nhân chết tiệt đó ra ngoài, đã cam đoan với hắn, sẽ không tấn công trực diện.
Nàng chỉ bảo các huynh đệ bỏ lại ít đồ trong trại địch.
Đại khái chính là thứ thuốc bột mà buổi sáng nàng cho người mài ra kèm với nước thuốc được nấu.
Mặc dù không biết tác dụng của hai thứ kia là gì, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, dường như rất có lòng tin.
Huống chi, lúc trước khi mình ở trong phòng nàng, cũng đã đồng ý!
Cũng không thể đổi ý!
Nhưng Ly thế tử vốn không ai bì nổi, vào giờ khắc này cảm thấy hối hận một cách khó hiểu.
Thất hứa với nàng thì lại thế nào? Hắn thật sự không nên để nữ nhân kia đi trại địch.
Bây giờ đâm lao phải theo lao, lo nghĩ đến mức ngay cả trái tim cũng đang đau đớn!
“Thế tử gia, chi bằng… chi bằng chúng ta xuất phát sớm đi?” Phong Tảo thật sự rất lo lắng.
Hắn cũng không phải có cảm tình gì với Cửu công chúa, nhưng bảo vệ công chúa là trách nhiệm của bọn họ.
Còn nữa, Phong Tứ cũng đang đi theo nữ nhân kia!
Phong Tứ là do quân lệnh, không thể không đi theo, nhưng chuyện kia là chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Phong Tứ thế nhưng là người đứng đầu Phong Tự Bối, là huynh đệ của tất cả mọi người ở Phong Tự Bối!
Phong Tảo rụt rè nhìn khe nứt trên mặt đất kia, vẫn là không sợ chết mà truy hỏi: “Thế tử gia…”
“Không thể xuất phát sớm.” Sắc mặt Phong Ly Dạ đã trở lại bình thường.
Ít nhất là tương đối bình thường.
Hắn nhìn về trại địch, nắm chặt chuôi đao Trảm Nguyệt.
“Nàng nói rồi, phải chờ tín hiệu của nàng.”
Hắn không biết tại sao mình lại cho nàng lòng tin này, có lẽ là do biểu hiện của nàng trên tường thành đêm qua, quả thật khiến người ta kinh ngạc.
Huống hồ, xuất kích chính diện vốn nằm trong kế hoạch của Phong Ly Dạ.
Hắn cho đến bây giờ cũng không phải là một kẻ tình nguyện bị đánh.
Nhưng, không ngờ là lại sớm như thế.
Vốn dự định là ba ngày sau.
Phong Tảo cũng nhìn về phía đèn đuốc trong quân doanh ở phía xa, hồi hộp đến mức siết chặt nắm tay.
Nhóm Cửu công chúa và Phong Tứ bây giờ đang làm gì?
Rốt cuộc có nguy hiểm gì không?
…
Sở Khuynh Ca lúc này vừa đến chân núi phía bên ngoài trại lính của đại quân Bắc Tần.
Nơi này là cửa gió khu canh gác của lính Bắc Tần, nếu còn chần chờ, lính gác sẽ càng lúc càng nhiều.
Sở Khuynh Ca vung tay lên, nhanh chân tiến lên.
Những người sau lưng theo sát, nhưng từng người đều có vài phần oán niệm trong lòng.
Phong Tứ và Lam Vũ đều theo sát bên cạnh Sở Khuynh Ca, cùng trốn vào rừng rậm trong núi với nàng.
Phong Tứ lạnh mặt nhắc nhở một lần cuối cùng: “Công chúa, phía trước là quân doanh Bắc Tần, có gần tám vạn binh lính Bắc Tần gϊếŧ người như ngóe!
“Ngươi có sợ không?” Sở Khuynh Ca quay đầu, thoáng liếc nhìn hắn một cái.
Ánh mắt này!
Phong Tứ cảm thấy hơi giận, đáp với vẻ không vui: “Đội ngũ dưới trước Thế tử gia, không một huynh đệ nào sợ chết!”
“Thế là được rồi, vậy ngươi còn đang lải nhải cái gì?” Sở Khuynh Ca lạnh lùng hừ một tiếng.
Phong Tứ rất muốn bóp chết nàng.
“Ta không sợ chết, không có nghĩa là ta tình nguyện để cho các huynh đệ của ta mất mạng vô cớ!”
Thuốc bột mà bọn họ mang đến, hắn ta đã cho người kiểm tra qua, chỉ là dược liệu thông thường, căn bản không phải là độc dược mạnh mẽ gì.
Hắn ta hoàn toàn không hiểu được nữ nhân này đang suy nghĩ gì.
“Cửu công chúa, thuốc này của người, không thể gϊếŧ người chí mạng!”
Hắn ta vẫn không nhịn được mà nhắc nhở lần nữa.
“Người biết thì tốt!” Cho nên, Phong Tứ lại càng tức giận thêm!
Đến cùng muốn làm gì?
Không ngờ, sau lưng có một huynh đệ bỗng nhiên thấp giọng la lên: “Có rắn!”