Một tiếng bộp vang lên, Sở Khuynh Ca bị ném trên một chiếc giường cũ nát.
Nàng lập tức ngồi dậy, nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình.
Áo choàng đen, che kín mặt, khiến người ta hoàn toàn không nhìn được ra dáng người và bộ dạng của hắn.
Nhìn ánh mắt của tên đàn ông áo đen rơi trên đầu vai mình, nàng mới ý thức được, áo ngoài của Phong Li Dạ đã rơi xuống khỏi vai nàng.
Lọt vào trong tầm mắt là làn da trắng như tuyết.
Nhưng chỉ bị hạn chế đến vai.
Sở Khuynh Ca không hoang mang, không nhanh không chậm, kéo đồ lên, lại thong thả chậm rãi buộc chắc.
Tên đàn ông đứng bên giường không hề cản trở, nhưng con ngươi đen như mực lại hiện lên một tia chán ghét.
“Vốn nghe nói Cửu Công chúa phóng túng ngang ngạnh, nam nhân thân cận nhiều vô số. Xem ra, tin đồn chưa hẳn là giả.”
Sở Khuynh Ca không có ý định giải thích.
Nếu như biểu hiện ra bộ dạng kinh hãi lúng túng trên giường của kẻ lưu manh, thì sẽ càng khơi dậy du͙ƈ vọиɠ chinh phục của đối phương. đam mỹ hài
Thong dong điềm tĩnh mới là biện pháp đúng đắn nhất.
Đáy mắt hắn khinh thường, nàng cũng không hề sai.
“Ha, đáng tiếc trông ngươi quá xấu, nếu không thì bản công chúa cũng có thể cân nhắc một chút, thu nhận người vào trướng phù dung.”
“Không biết liêm sỉ!”
Tên đàn ông áo đen hừ lạnh, khó giấu nổi vẻ chán ghét.
Cái liếc mắt cuối cùng nhìn nàng chính là giống như nhìn thêm lần nữa sẽ bẩn mắt mình.
Đây là kết quả mà Sở Khuynh Ca muốn.
Đối phương võ công cao cường, mình muốn chạy trốn cũng khó.
Trước khi người của nàng tìm đến doanh trại cầu cứu, chí ít phải học cách tự cứu lấy mình trước đã.
Nàng nhếch môi, cười phong tình vạn chủng: “Tại sao lại ghét bỏ như vậy? Lẽ nào bản công chúa không phải là một tuyệt sắc mỹ nhân sao?”
Đối phương càng thêm khinh thường thì nàng lại cười càng thêm quyến rũ: “Ngày trước khi bọn họ ở cùng với bản công chúa, bọn họ không ai là không say dưới váy hạt lựu của bản công công chúa. Tiên sinh, muốn thử chút không?” Tên đàn ông áo đen hận không thể một chưởng tát chết nàng.
Cửu Công chúa này, đẹp thì đẹp thật, nhưng không ngờ còn phóng đãng không biết xấu hổ hơn cả trong truyền thuyết! Nàng ta lại còn cùng với nhiều người một lúc!”
“Bản tọa không có hứng thú với ngươi, thức thời đi, ngoan ngoãn ở lại đây, nếu như dám giở mánh khoé, bản tọa sẽ để ngươi hối hận suốt đời.”
Hắn xoay người rời đi.
Cửa căn phòng gỗ bị khóa, bên ngoài có người cung kính nói: “Thiếu chủ, Phong Li Dạ đã rời khỏi quân doanh.”
Vị thiếu chủ kia không trả lời, một lát sau mới nói: “Trông chừng nàng ta cho tốt!”
“Vâng, thiếu chủ!” Thiếu chủ đã đi rồi, nghe động tĩnh thì thấy bên ngoài chí ít cũng có hai người đang canh giữ.
Sở Khuynh Ca xuống giường, buộc chặt xiêm y trên người mình.
Bọn chúng đang nhằm vào Phong Li Dạ! Cái tên khốn đó có bao nhiêu kẻ thù, trả thù lại tìm đến nàng.
Mang danh nghĩa phu thê với hắn, quả thật là xui xẻo đến tám đời.
Trong phòng gỗ có một cái cửa sổ, Sở Khuynh Ca đang muốn qua đó xem thử, không ngoài dự liệu, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.
Mặc dù là tiếng ồn truyền đến, cũng có thể nghe ra là một nữ tử.
“Vâng.”
Một tiếng hạ lệnh, hai tên oai phong như hùm từ bên ngoài lập tức bước vào: “Tiểu thư, có chuyện gì ạ?”
“Đối đãi thật tốt con tiện nhân này cho ta.”
Người phụ nữ chỉ vào Sở Khuynh Ca, tiếng cười càng ngày càng lạnh lẽo: “Ta muốn để con tiện nhân này muốn sống không được, muốn chết không xong.”