Sở Khuynh Ca xoay người lại, vụt qua trước ghế.
“Két” một tiếng, một đao của Hương Lan bổ xuống ghế, chiếc ghế vốn đã cũ nát không chắc chắn kia lập tức bị nàng ta chém mất một phần.
Nàng ta nhìn Sở Khuynh Ca, tay vẫn không chịu dừng lại.
Tình huống này quả là nguy hiểm không kể xiết.
Hương Lan không hề đùa giỡn, kẻ nào dám làm thiếu trại chủ của nàng ta bị thương thì nàng sẽ liều mạng với kẻ đó!
Mục Uyên hiểu rõ tính cách của Hương Lan, nếu Cửu công chúa còn không chịu dừng tay thì nhất định sẽ bị nàng ta đả thương mất!
Mặc dù hắn ta không hiểu tại sao Cửu công chúa bỏ chạy rồi còn quay lại, nhưng có một điều hắn ta không muốn nhìn thấy chút nào, đó là thấy nàng bị thương, hoặc thậm chí là bị giết!
Ngụm chân khí cuối cùng, vậy mà trong nháy mắt lại thấy hắn ta ngưng lại.
Giây phút lưỡi đao trong tay Hương Lan bổ về phía Sở Khuynh Ca một lần nữa, đột nhiên Mục Uyên gầm lên một tiếng, phá vỡ huyệt đạo.
Vóc dáng cao lớn của hắn ta vụt qua từ sau lưng Hương Lan, trong nháy mắt đã đứng chắn trước người Sở Khuynh Ca.
Hắn ta giơ tay lên, chụp lấy cổ tay Hương Lan, năm ngón tay siết chặt.
Hương Lan chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền tới từng đợt đau đớn, nàng ta thả lỏng tay ra, thanh đao rơi xuống đất vang lên một tiếng chói tai.
“Thiếu trại chủ...” Hương Lan ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, lại chỉ nhìn thấy từ khóe miệng Mục Uyên chảy ra một dòng máu tươi.
“Thiếu trại chủ!” Hương Lan hoảng hồn vì sợ, nàng ta lập tức chạy lại đỡ lấy thân hình đang chao đảo sắp ngã gục xuống kia của hắn.
Mục Uyên lại giơ tay lên, rồi nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra.
Quay đầu lại, hắn ta nắm chặt lấy cổ tay Sở Khuynh Ca, thì thào: “Không được... chạy trốn...”
Hắn còn chưa nói xong đã lại nôn tiếp ra một ngụm máu.
“Ta không chạy trốn, chẳng phải ta đã trở về rồi sao?”
Sở Khuynh Ca hơi bất lực, để hắn ta đừng kích động, nếu hắn không tự mình phá vỡ huyệt đạo thì giờ đâu có bị thương nặng thế này.
“Ta là đại phu, để ta bắt mạch cho ngươi.” Nàng khẽ cựa quậy để thoát ra, nhưng không được.
Mục Uyên không buông tay, không biết là vì hắn ta sợ bỏ tay ra nàng sẽ bỏ chạy hay vì sợ Hương Lan sẽ lại cầm đao giết nàng.
“Nếu ta muốn chạy trốn thì vừa nãy đã chạy từ lâu rồi, cái sơn trại này của người canh phòng lỏng lẻo như vậy, sao có thể nhốt được ta?”
Mục Uyên không nói gì, Hương Lan lập tức nổi giận: “Yêu nữ...”
“Quả thật... nàng ta không có chạy trốn.” Cuối cùng Mục Uyên cũng thả tay ra, sau đó trừng mắt nhìn Hương Lan: “Không được... làm hại nàng ta.”
“Nhưng sao nàng ta...” Vì sao rõ ràng đã uống thuốc rồi mà vẫn có thể hoạt động như bình thường được?
Hương Lan không hiểu!
Nàng ta chỉ biết con yêu nữ này vô cùng xảo quyệt!
Mục Uyên cũng muốn hỏi cái này.
Sở Khuynh Ca lộ ra vẻ coi thường: “Từ nhỏ ta đã am hiểu về luyện chế dược liệu, chút xíu Nhuyễn Cốt Tán này cũng đòi làm khó được ta?”
“Vậy hóa ra ngươi vẫn luôn diễn kịch từ trước tới giờ à?” Hương Lan tức giận nói.
Sở Khuynh Ca liếc nàng ta một cái: “Đúng thì sao?”
“Ngươi...”
“Thiếu trại chủ của các ngươi đã bị thương tới mức này mà ngươi vẫn còn hứng cãi nhau với ta à?”
Lời này của Sở Khuynh Ca lập tức nhắc nhở Hương Lan.
Hương Lan nhìn Mục Uyên, sắc mặt lo lắng: “Thiếu trại chủ...”
“Ta...” Hắn ta định nói mình không sao, nhưng vừa hé miệng thì lại nôn ra một búng máu.
Vừa nãy vì miễn cưỡng phá vỡ huyệt đạo mà chân khí bị tổn thương tới tận tim mạch, giờ chỉ cần cử động một chút, lục phủ ngũ tạng của hắn ta cũng giống như bị cắt ra từng đoạn một, vô cùng đau đớn!
“Ngươi đỡ hắn ta qua đó, lấy vài cây ngân châm ra đây, ta có thể chữa cho hắn.”
“Ngươi...”
“Còn không đi thì vết thương của hắn ra sẽ còn nghiêm trọng hơn.” Sở Khuynh Ca nói xong bèn bước lên đằng trước, chủ động đỡ Mục Uyên dậy.
Mục Uyên cúi đầu nhìn nàng.
Yêu nữ, nữ nhân xấu xa, vô cùng gian xảo, nhưng, lúc này hắn ta lại không hề nghi ngờ lời nói của nàng.
Cũng có thể là chẳng còn hơi sức đâu mà nghi ngờ nữa.
Không biết Hương Lan lấy ở đâu ra mấy cây ngân châm của đại phu hay dùng, mặc dù không phải loại Sở Khuynh Ca thường dùng nhưng chí ít nó vẫn có tác dụng.
Chỉ là lúc cắm ngân châm vào, Mục Uyên vẫn nắm chặt lấy tay Sở Khuynh Ca, con ngươi lạnh lùng toát ra sự nguy hiểm khó lường.
“Nếu ngươi... còn dám lừa ta, ta nhất định... sẽ tự mình giết chết ngươi.”