Đây không phải lần đầu tiên Phong Li Dạ muốn bóp chết người nữ nhân trước mặt này.
Cũng không phải lần đầu tiên hắn khống chế được lửa giận khắp người của mình ngay trước khi hỏng hết mọi chuyện.
Nhưng khi hắn bỏ đi, vẫn vung chân đá nạt cái ghế dựa bên cạnh.
Còn dùng một chân đá Lam Vũ đang muốn vọt vào cứu người ngã lăn trên mặt đất.
Lam Vũ cảm thấy vô tội đến muốn bật khóc, hắn ta chỉ muốn bảo vệ công chúa thôi mà, đâu có làm ra chuyện xấu gì đâu chứ?
“Sau này khi hắn nổi giận, ngươi trốn xa một chút.” Sở Khuynh Ca nghiêng người dựa lên đầu giường, nàng lại bắt đầu sốt cao, cả người không có sức lực.
Lam Vũ muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ và máu nóng đang quay cuồng trong lòng, khiến cho hắn không nói nên lời một chữ. Ngôn Tình Hay
Hắn không hộc máu, là thế tử gia ra chân lưu tình.
“Công chúa!” Xảo Nhi vọt vào trong, sờ soạng đầu nàng, suýt nữa thì đã bật khóc.
“Tiên sinh Mộ Bạch đâu? Công chúa lại sốt rồi! Tiên sinh Mộ Bạch!”
Nàng ấy nhanh chạy đi tìm Mộ Bạch.
Lam Vũ rất vất vả mới có thể bò dậy khỏi mặt đất, nhìn Sở Khuynh Ca với vẻ mặt đầy cẩn thận: “Công chúa…”
Hắn ta vừa mở miệng, huyết khí đã dâng lên suýt nữa thì nhịn không được.
“Ta không không sao cả.” Sở Khuynh Ca vẫy tay, nằm lại xuống giường, hai mí mắt yếu ớt nhắm lại.
“Rất mệt, bảo Mộ Bạch kê cho ta chút thuốc, dược tính năm phần, đừng kê thuốc qua mạnh, ta muốn tự mình chống chịu.”
Sau khi đến cổ đại, cái cơ thể này của Sở Khuynh Ca vẫn có hơi quá gầy yếu.
So với cơ thể lúc trước của nàng, thì kém quá xa.
Nàng cần phải làm cho bản thân mình dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Bước đầu tiên, chính là phải chiến đấu với mầm bệnh.
Mộ Bạch đến đây rất nhanh, sau khi bắt mạch cho công chúa, khuôn mặt lạnh nhạt luôn không có cảm xúc của hắn ta đã dần trở nên nặng nề hơn vài phần.
“Bệnh chưa khỏi hẳn, mà lại mạnh mẽ ngưng tụ chân khí luyện võ, bây giờ bệnh tình càng trầm trọng hơn.”
Hắn ta đang định đi bốc thuốc, Lam Vũ thở hổn hển hai hơi, sau đó cất giọng nói khàn khàn: “Công chúa nói, đừng kê thuốc quá mạnh, nàng chỉ cần năm phần dược tính.”
“Đã đến lúc này chỉ cần năm phần dược tính?”
Mộ Bạch quay đầu lại, nhìn nữ tử nằm trên giường, ánh mắt trở nên nặng nề đi.
Cửu công chúa này đúng là không giống như những nữ tử mà trước giờ hắn đã từng gặp mặt.
Rốt cuộc là ý chí nghị lực mạnh mẽ này từ đâu mà ra vậy?
Năm phần dược tính…
“Nếu là công chúa tự mình yêu cầu, tại hạ sẽ nghe theo.”
… Đêm đó Sở Khuynh Ca ngủ cực kỳ khó khăn.
Năm phần dược tính không thể nào khống chế được cơn sốt cao của nàng.
Cả một đêm nàng đã mơ thấy cảnh tượng kiếp trước kiếp này, nhưng mà vẫn là cảnh tượng nàng dẫn dắt mãnh tướng dưới trướng diệt trừ kẻ ác.
Nhưng dần đến cuối cùng, trái tim đã nguội lạnh.
Bởi vì, một nhát đao phản bội kia.
Một nhát đao kia, cho cả đời này của nàng sẽ không thể nào quên được nó.
Khi nàng tỉnh lại vào sáng hôm sau, vừa mở mắt đã nhìn thấy Xảo Nhi ngồi quỳ ở mép giường, đã ngủ thiếp đi.
Bên ngoài trướng có người, một người là Lam Vũ, một người khác, lại là Mộ Bạch.
Đêm qua luôn có người giúp nàng hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý, xem ra, là Mộ Bạch đã chăm sóc nàng.
Sở Khuynh Ca vịn bàn trà đầu giường, từ từ ngồi dậy.
Nàng vừa cử động, Xảo Nhi đã bừng tỉnh.
Sở Khuynh Ca nhàn nhạt nói: “Đi thôi, đừng ảnh hưởng đường hành quân của đại quân.”
Xảo Nhi cắn môi dưới, cuối cùng bất lực nói: “Dạ, công chúa, ta sẽ chuẩn bị cho người.”
Không ngờ, sau khi ra ngoài lại nhìn thấy cung nữ Nhu Nhi bên người Sở Vi Vân đang dẫn vài người ném đồ đạc của công chúa xuống khỏi xe ngựa công chúa.