Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 317: Chương 317: Ngươi bế ta được không?




“Công chúa, ta không muốn làm khó người, càng không muốn thấy người bị thương dưới tay huynh đệ ta.”

Nam tử áo đen nhìn Sở Khuynh Ca, dùng lời lẽ ngon ngọt khuyên bảo: “Vẫn mong công chúa… an phận chút.”

Cái bát trong tay Sở Khuynh Ca đã kề đến bên miệng rồi

Nàng dừng lại ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Đám huynh đệ trong đại sảnh lòng bàn tay nhất thời căng ra, càng thêm phòng bị.

Có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Sở Khuynh Ca lại cười nói với nam tử áo đen: “Ta không an phận chỗ nào chứ? Ta chỉ là sợ ngươi quá thô lỗ, sẽ làm y phục của ta dính đầy nước thuốc thôi, ta muốn tự mình uống.”

Dứt lời, nàng nhìn xuống quả thực là uống hết cả bát thuốc.

Đây là nhuyễn cất tấn, uống xong đừng nói là dùng khinh công ngay đến chạy cũng còn chẳng có sức!

Nàng thật sự uống rồi!

Có lẽ nam tử áo đen không ngờ được là cửu công chúa sẽ dịu dàng ngoan ngoãn đến vậy.

Không chỉ có không phản kháng, còn ngoan ngoãn uống hết cả bát thuốc.

Nhìn đôi lông mày dịu dàng của nàng khi uống thuốc, không hiểu sao mặt bỗng nóng bừng.

Có… cảm giác đang ức hiếp cô nương nhà người ta, cảm thấy hổ thẹn.

Uống thuốc này, hiệu quả thuốc đến rất nhanh.

Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy tứ chi dần dần vô lực, cả người chậm rãi xụi lơ trên mặt ghế.

Có muốn thẳng lưng cũng vô cùng khó khăn vì thế cứ vậy mà nằm ngửa xuống.

“Không phải các ngươi định nhìn chằm chằm ta như vậy cả đêm đấy chứ?”

Nàng liếc nhìn bọn họ một lượt, cuối cùng tầm mắt rơi lên nam tử áo đen: “Người là lão đại hả?”

Nam tử áo đen còn chưa nói gì nàng đã nói tiếp: “Tuy rằng ta biết mình nhìn rất đẹp, nhưng mà, nhìn chằm chằm vào ta mãi vậy không ngán à?”

Khó lắm mặt mày nam tử áo đen mới bình tĩnh lại được lại bắt đầu nóng nóng.

Hắn ta lập tức giải thích: “Ta không…”

Không ngờ vừa nói thì phát hiện giọng của mình vậy mà lại có chút khô khốc, khàn khàn.

Nhất thời càng cảm thấy bất an.

“Hương, Hương Lan, đưa công chúa vào phòng.”

Một nữ tử lập tức chạy đến nhưng không đỡ nàng trước mà nhìn nam tử áo đen: “Thiếu trại chủ, thật sự không cần trói nàng ta lại à?”

Nào có ai bị bắt cóc mà lại được thoải mái như vậy?

“Đừng đừng đừng, đừng trói ta, dây thừng đó trói ta đau muốn chết đi được.”

Khuynh Ca gắng sức giơ tay mình lên, nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen.

“Ngươi xem, ta da mịn thịt mềm thế này trói sẽ bị thương, đừng trói có được không hả?”

“Cái này…”

“Còn nữa, thiếu trại chủ đúng chứ? Ngươi đưa ta vào phòng nghỉ ngơi được không hả?”

“Như vậy sao được?” Nam nữ thụ thụ bất thân!

Nam tử áo đen lập tức từ chối.

“Ta sợ nàng ấy sẽ ngược đãi ta.” Thật đấy, Sở Khuynh Ca có thể cảm nhận được, nữ tử Hương Lan này nhất định sẽ đối xử với nàng chẳng ra gì.

Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, nàng chẳng để ý đến cái này, nàng chỉ quan tâm mình có được thoải mái không thôi.

“Ngươi ăn nói linh tinh.” Hương Lan tức giận tiến lên một bước: “Ngươi giá họa ta.”

Sở Khuynh Ca thu mình lại trên ghế, chớp đôi mắt ngây thơ lại ngấn nước, nhìn thiếu trại chủ.

“Ngươi xem, nàng ta hung dữ như vậy, ta rơi vào tay nàng ta thì ta toi chắc rồi.”

“Ngươi…”

“Hương Lan!” Giọng thiếu trại chủ trầm trầm: “Đừng dọa nàng ấy.”

“Nàng ta chỉ là tù binh!” Hương Lan không phục!

Một tù binh không chỉ không bị trói mà còn muốn đối xử với mình lời ngon tiếng ngọt?

Chẳng lẽ là vì nàng ta xinh đẹp à?

Đôi mắt đó của Sở Khuynh Ca thật sự rất đẹp, lấp lánh đến đến làm cho người khác cảm thấy vô cùng đáng thương.

“Thiếu gia trại chủ, tù binh cũng là người đúng chứ? Ta bị các ngươi bắt được đã thảm lắm rồi, ngươi còn muốn để nàng ta hành hạ ta nữa sao?”

Thiếu trại chủ có chút chần chờ: “Nàng ấy...”

“Vẫn là ngươi đưa ta về phòng đi.” Sở Khuynh Ca vươn tay, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn: “Ta uống thuốc vào chân nhũn hết cả ra rồi, ngươi bế ta được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.