“Xảo Nhi.” Sở Khuynh Ca hét lớn.
Nhưng khoảng cách quá xa, lại bị ngăn cách bởi hai lối đi hành lang và một cái sân lớn ở giữa, Xảo Nhi căn bản không nghe thấy.
Xảo Nhi cầm con dao bước vào phòng Sở Vi Vân...
“Không ổn!”
Sắc mặt Sở Khuynh Ca lập tức thay đổi, nàng đuổi theo với tốc độ nhanh nhất có thể!
… Xảo Nhi xông vào phòng với đôi mắt đỏ ngầu, trên tay cầm một con dao găm, nàng ấy nhìn chằm chằm vào Nhu Nhi đang đứng bên bên cạnh của Sở Vi Vân, rồi giống như bị điên lao tới phía trước: “Ta giết chết ngươi.”
Nhu Nhi nấp sau lưng Sở Vi Vân, Sở Vi Vân không những không sợ hãi, thậm chí nàng ta còn cười với Xảo Nhi.
Xảo Nhi hoàn toàn bị ma chướng rồi!
Trong đầu Xảo Nhi không ngừng hiện ra những hình ảnh kinh khủng!
Bọn chúng lột sạch y phục nàng ấy, không chút kiêng dè chiêm ngưỡng cơ thể bị hủy hoại của nàng ấy.
Bọn chúng cười nhạo nàng ấy, sỉ nhục nàng ấy, nói nàng ấy là con quái vật bẩn thỉu và kinh tởm nhất trên đời!
Thậm chí bọn chúng còn sờ mó lung tung trên cơ thể nàng ấy, sau khi sờ xong còn chê bai giễu cợt, nói một con quái vật như nàng ấy có cho không bọn chúng cũng không cần!
Xảo Nhi rất tuyệt vọng, cả thế giới này đều tràn ngập ác ý đối với nàng ấy!
Mà tất cả những điều này, đều là do nữ nhân trước mặt gây ra!
Trong mắt của Xảo Nhi, chỉ có Nhu Nhi, người đang đứng sau lưng của Sở Vi Vân, còn những người khác nàng ấy đều không thấy.
Nhìn con dao đó sắp đâm vào Nhu Nhi.
Nhu Nhi một chút cũng không hề sợ hãi, bởi vì nàng ta biết Linh Lung là một tuyệt đỉnh cao thủ, và Linh Lung nhất định sẽ cứu nàng ta.
Dẫu sao tất cả những điều này, đều do Linh Lung bày mưu tính kế.
Mãi cho đến khi phập một tiếng, con dao đâm vào ngực, Nhu Nhi mới hoàn toàn tỉnh táo lại trong sự đau đớn.
Linh Lung không cứu nàng ta, không một ai cứu nàng ta... Tại sao? Tại sao lại như vậy?
“Ta giết chết ngươi!” Sau khi Xảo Nhi đâm một dao thì rút ra, sau đó lại đâm thêm một dao!
Điều đáng sợ nhất là khi Xảo Nhi đâm nhát dao thứ hai thì Linh Lung đứng sau lưng Xảo Nhi như một bóng ma.
Nàng ta cầm tay của Xảo Nhi, nhát dao đó lập tức đâm vào tim của Nhu Nhi.
Gọn gàng dứt khoát! Không có khả năng sống sót!
“Ngươi.” Cuối cùng Nhu Nhi cũng không thể gắng gượng được nữa, nàng ta ngã xuống trong vũng máu.
Đôi mất dần dần mất đi vẻ long lanh, mở to giống như hai viên ngọc, nàng ta chết lặng nhìn chằm chằm vào Linh Lung.
Tại sao? Tại sao lại khác với những gì bọn họ đã bàn?
Tại sao lại giết nàng ta?
Tại sao?
Linh Lung nhếch môi, cười khinh bỉ.
Đáng lẽ ngươi nên chết từ lâu rồi, lẽ nào, một chút tỉnh ngộ cũng không có?
Cuối cùng Nhu Nhi cũng hiểu.
Vào thời khắc nàng ta chết đi, cuối cùng nàng ta cũng hiểu tại sao bản thân phải chết.
Bởi vì nàng ta đã biết quá nhiều.
Thì ra Linh Lung sớm đã lên kế hoạch giết nàng ta, đêm nay cái kế hoạch “Trút giận cho nàng ta.” Căn bản là để diệt khẩu nàng ta.
Nhưng bây giờ mới nhận ra thì đã quá muộn rồi.
Nhu Nhi chết rồi, hai mắt nàng ta mở to, chết không nhắm mắt.
Bên ngoài, tiếng bước chân vừa vội vàng vừa hoảng hốt của Sở Khuynh Ca truyền đến: “Xảo Nhi.”
Sở Vi Vân liếc Linh Lung, nét mặt nàng ta sa sầm xuống: “Giết nàng ta!”
Giết chết tiện nhân này trước mặt Sở Khuynh Ca, để nàng nếm thử mùi vị lực bất tòng tâm mà không thể làm gì được.
“Được.” Linh Lung từ từ siết chặt năm ngón tay.
Con dao trong tay của Xảo Nhi, trong nháy mắt đã rơi vào lòng bàn tay của Linh Lung.
Nàng ta kéo Xảo Nhi đi, để nàng ấy đối mặt với cửa ra vào và đối mặt với Sở Khuynh Ca đang sắp vào tới.
Đôi môi lạnh lùng, nở ra một nụ cười tàn nhẫn và khát máu.
“Công chúa…” Xảo Nhi vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc giết người.
Con dao đó, đã được đặt lên cổ của nàng ấy.
“Xảo Nhi!” Sở Khuynh Ca điên cuồng lao về phía nàng ấy: “Buông Xảo Nhi ra!”
Linh Lung cười rất tao nhã, nhưng tràn đầy vẻ khát máu.
Cổ tay nàng ta vừa chuyển động, con dao sắc bén lập tức cứa thật sâu vào cổ Xảo Nhi khi Sở Khuynh Ca đang lao tới.
“A!”
Sở Khuynh Ca hét lên trong tuyệt vọng, một tiếng hét chói tai, tiếng hét làm tổn thương trái tim của vô số người.
“Không! Không! Đừng giết em ấy! A!”
Trong sảnh tiệc phía xa, tay Phong Ly Dạ khẽ run lên, chiếc cốc lập tức rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Hắn giơ tay lên, vô thức siết chặt nơi trái tim.
Đau!
Trong nháy mắt, Phong Ly Dạ đau đến mức như sắp tắt thở!