Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 307: Chương 307: Nói về tàn nhẫn, còn không bằng một phần vạn của các nàng




Có phải nàng ấy đã từng đến đây?

Môi Phong Dụ Hoa run run, thế mà không thể ngay lập tức trả lời vấn đề này.

Phong Ly Dạ không ép nàng ấy, chỉ là dùng đôi mắt đã quen không có chút nhiệt độ nhìn chăm chăm nàng ấy.

Trông như chỉ đang im lặng chờ đợi, nhưng ánh mắt đó lại khiến cho Phong Dụ Hoa cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.

Suy nghĩ, thoáng chốc đã nhớ lại đêm hôm đó…

Đêm hôm đó, nửa đêm Phong Dụ Hoa nói muốn trở về, còn đuổi thị vệ canh ngoài cửa phòng Phong Ly Dạ đi.

Nhưng trên thực tế, sau khi nàng ấy trở về, đã lập tức quay trở lại.

Canh ở trong hậu viện.

Cho nên, lúc Sở Khuynh Ca rời đi vào lúc trời sắp sáng, vừa đi vào hậu viện, đã nhìn thấy nàng ấy đang ngồi trong đình nghỉ mát.

“Người đối với Tiểu Ly Tử…”

Phong Dụ Hoa đi thẳng tới.

Lời còn chưa nói xong đã bị Sở Khuynh Ca cắt ngang: “Đại công công nói người hắn tích tụ nhiều sự khó chịu, hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, ta đến xem thử.”

“Tình hình thế nào rồi?” Phong Dụ Hoa đã từng thấy y thuật của Sở Khuynh Ca, nàng ấy chợt căng thẳng, bước nhanh hơn.

“Có lẽ hôm nay có thể tỉnh lại.”

Sở Khuynh Ca để lại lời này, lập tức xoay người định đi.

Phong Dụ Hoa bước đến đằng trước, cản đường đi của nàng: “Nếu đã biết rõ nó có thể tỉnh lại, vì sao không đợi nó tỉnh, nói rõ ràng rồi đi?”

Sở Khuynh Ca lại nhìn nàng ấy, trong đáy mắt có mấy phần kháng cự: “Ta nghĩ là, ta và hắn đã không còn gì để nói nữa.”

“Nha đầu chết tiệt…”

“Hắn là chiến thần của nước Sở chúng ta, nhiều lần lập nên công lao to lớn cho dân chúng nước Sở, ta chỉ là không muốn để cho dân chúng mất đi một vị thần bảo hộ tốt như vậy.”

Nàng nói chuyện bình tĩnh, vùng giữa hai hàng lông mày cũng không có tình cảm gì đặc biệt.

“Tứ tiểu thư, ta đến đây là vì dân chúng nước Sở, chứ không phải như người nghĩ. Xin lỗi, để người thất vọng rồi.”

Nàng thật sự muốn đi, không hề có chút lưu luyến gì.

Phong Dụ Hoa nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh lùng của nàng, vội nói: “Sở Khuynh Ca, ngươi thật sự đối xử với nó vô tình đến thế sao?”

“Không phải.”

Sở Khuynh Ca quay đầu nhìn nàng ấy. Mặc dù từ đầu đến cuối sắc mặt đều có chút lạnh lùng, nhưng rất bình tĩnh, rất thản nhiên.

“Hắn là một nam tử xuất sắc như thế, có cô nương nào nhìn thấy hắn mà không động tâm? Nhưng mà, thích cũng chỉ là thích, một chút thích đó, vẫn không đủ để ta vì hắn mà vứt bỏ thứ gì.”

Lời nói đó đã khiến trái tim của Phong Dụ Hoa càng khó chịu hơn.

Nếu như nàng nói không hề thích, Phong Dụ Hoa tuyệt đối không tin.

Nhưng nàng lại nói thích, chỉ có điều là cái thích này quá cạn, căn bản không đáng nhắc đến.

Lời này nói ra thật sự quá khiến cho người ta tổn thương.

“Con người ngươi, không tim không phổi, sau này sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận!” Phong Dụ Hoa thật sự muốn đánh nàng một trận.

Đêm nay, Sở Khuynh Ca không hề có suy nghĩ muốn động tay với nàng ấy.

“Chuyện sau này, ai có thể nói chắc được? Hay là Tứ tiểu thư hãy nói cho ta biết, nếu như ta trở về phủ Quốc Công, nên làm thế nào để đối mặt với cả một phủ người ước gì có thể xé xác ta đây?”

“Chuyện này…” Phong Dụ Hoa nghẹn lời.

Đại tẩu bị thương thành như vậy, ngay cả chân cũng bị hủy rồi.

Nha đầu chết tiệt quay về, thật sự là… khó xử!

Đại tẩu sẽ không tha cho nàng, ngay cả Phong Thần Mặc cũng sẽ tìm nàng gây sự cả ngày.

Còn có Quốc Công đại nhân và Quốc Công phu nhân, và cả Vân Quận chúa từ sáng đến tối đều nhìn Tiểu Ly Tử như hổ rình mồi.

Nếu đối mặt với nhiều kẻ thù như vậy, đừng nói là Sở Khuynh Ca, ngay cả bản thân Phong Dụ Hoa cũng cảm thấy vô lực.

“Huống chi, ta căn bản không hối hận đã báo thù Yến Lưu Nguyệt như thế.”

Đừng có nói cái gì mà quá tàn nhẫn với nàng!

Nói về tàn nhẫn, ban đầu lúc Yến Lưu Nguyệt và Sở Vi Vân hại nàng, chỉ có hơn chứ không có kém!

Có thù tất báo là nguyên tắc làm người của nàng. Còn về Phong Ly Dạ, chỉ là một ngoài ý muốn.

Nàng không ngờ những ngày ở bên nhau đó, chính mình cũng sẽ thích cảm giác ở bên cạnh hắn.

Chính bởi vì biết bản thân thích, nên mới muốn cắt đứt khi còn sớm.

Bằng không, bây giờ không cắt, tương lai sẽ loạn!

Giữa bọn họ, cũng không thể có cái gọi là tương lai.

“Tứ tiểu thư, người nên biết rõ tính cách của Ly Thế tử. Hắn như bây giờ, chẳng qua chỉ là vì không cam lòng bị lừa.”

“Nó không phải…”

“Tứ tiểu thư, ngoài mặt thì Phong gia các người và hoàng thất trông có vẻ hòa bình, nhưng tương lai, còn không biết sẽ có xung đột gì, ta và Thế tử gia càng không có khả năng.”

Nàng chắp tay, cuối cùng nói: “Bất kể vì hắn hay là vì bản thân ta, đêm nay, cũng mong Tứ tiểu thư hãy làm như chưa từng gặp ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.