Phong Cửu Khanh liếc nhìn Sở Khuynh Ca một cái, không hề đáp lại câu hỏi của nàng.
“Mặc dù Nam Dương bá đạo độc đoán, nhưng làm việc luôn quang minh lỗi lạc.”
Khuynh Ca lại lùi về phía trái đằng sau một bước, có điều nàng không biết cửa thoát hiểm chính xác nằm ở đâu.
Bước chân nàng dịch chuyển từng chút, từng chút một.
Rồi nàng lại nói: “Ông là vì Sở Vi Vân! Tiện nhân đó quả là hẹp hòi nhỏ mọn, không phải chỉ là cướp đi nam nhân mà nàng ta yêu thích thôi sao? Lại vì thế mà sai ông tới đây giết ta!”
“Ta không cho phép ngươi sỉ nhục nàng ta.” Ngược lại, ông ta vẫn không tỏ ra tức giận.
“Có bản lĩnh thì bảo nàng ta ra mặt đi, núp sau lưng thì còn gì là anh hùng hảo hán?”
“Nàng ta không hề đến yêu cầu ta làm chuyện này.” Tiểu điện hạ sợ ông ta, không thể nào đến được.
“Vậy thì, là vì Nam Tinh rồi.”
“Ngươi...” Hai chữ “Nam Tinh” mà nàng thốt ra, bỗng nhiên lại khiến Phong Cửu Khanh siết chặt lòng bàn tay mình lại.
Sở Khuynh Ca có thể cảm nhận được rất rõ hơi thở lạnh rét đang không ngừng tỏa ra từ người Phong Cửu Khanh.
Đối với ông ta, Nam Tinh vô cùng có ý nghĩa!
Lại là vì Nam Tinh, tất cả đều là vì Nam Tinh!
Sở Vi Vân chỉ yêu thương một người duy nhất, đều là vì nàng ta.
Thật là trớ trêu!
Không, đó là một âm mưu vô cùng to lớn!
“Nếu ta nói cho ông biết, Sở Vi Vân chưa chắc đã là nữ nhi của Nam Tinh...”
Đột nhiên, nàng đạp một chân xuống mặt đất phía sau.
Lời vừa nói ra, sàn đất đằng sau bỗng nhiên trũng xuống, bức tường sau lưng đã bị mở ra!
“Ngươi dám!” Nàng xông vào trong, từ trên người Phong Cửu Khanh, toát ra sự rét lạnh không thể tưởng tượng nổi.
Ông ta không đuổi theo, chỉ chậm rãi đi vào trong, mang theo hơi thở chết chóc.
Sau khi xonng vào bên trong, Sở Khuynh Ca lập tức phát hiện ra, sớm muộn gì ngày hôm nay nàng cũng chết chắc.
Lại là một mật thất khác, hơn nữa còn không có lối ra trong này.
Lối ra duy nhất chính là cánh cửa nàng vừa đi vào, nhưng hiện giờ, Phong Cửu Khanh đang đứng ở cửa.
Cơ hội cuối cùng để thoát thân đã hoàn toàn bị chặn lại.
Sở Khuynh Ca không hề tỏ ra hoảng sợ, ngược lại, nàng cố giữ bình tĩnh, xoay người nhìn xung quanh một lượt căn phòng.
Đầu ngón tay của Phong Cửu Khanh không ngừng run rẩy, chỉ cần ông ta duỗi tay ra, thì có thể dễ dàng vặn gãy cổ của nha đầu này ngay tức khắc.
Vậy nhưng, trong giây phút đối mặt với cái chết nghẹt thở, nàng lại vẫn ung dung, điềm nhiên đi loanh quanh trong phòng ư?
Bỗng, Sở Khuynh Ca khựng người lại.
Ánh mắt của Phong Cửu Khanh cũng vì thế mà dừng lại.
Nàng cầm vật trên bàn lên.
“Tại sao?” Khuynh Ca bất ngờ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Phong Cửu Khanh.
Lúc đối mặt với cái chết, nàng chưa từng sợ hãi như vậy, nhưng khi trông thấy vật này, nàng lại sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Tại sao?”
Nàng cứ như vậy nhìn Phong Cửu Khanh chằm chằm không rời, ngón tay đang kẹp lấy vật kia vẫn luôn run lên.
“Tại sao ông lại có món đồ này? Rốt cuộc ông là ai? Rốt cuộc là từ đâu tới?”
Ánh mắt của Phong Cửu Khanh dừng lại trên bàn tay nàng.
Vật mà nàng đang cầm trên tay kia...
“Ta đang hỏi ông!”
“Đừng cử động lung tung!”
Chỉ nghe thấy 'cạch' một tiếng, đạn đã lên nòng!
Họng súng nhắm thẳng vào ngực trái Phong Cửu Khanh.
“Nói? Bằng không, ta sẽ giết ông!” Không một ai trong quân đội có khả năng địch lại kỹ thuật bắn súng của Sở Khuynh Ca!
Mà điều khiến người ta khiếp sợ hơn là, trong súng có đạn!
Súng? Tại sao vật đó lại xuất hiện ở thời đại này được?
Không thể nào!
“Ngươi biết dùng vật này sao?”
Phong Cửu Khanh híp mắt lại, đồng thời bước lên trên một bước.
'Pằng' một tiếng, viên đạn sượt qua cổ ông ta, bắn trúng vào vách tường phía sau lưng Phong Cửu Khanh.
Sở Khuynh Ca biết dùng súng hay không, giờ thì đã rõ!
Phong Cửu Khanh cảm thấy trong lòng kinh hãi hoảng hồn, ánh mắt lộ ra vẻ không thể nào tin nổi.
Sao nàng lại biết dùng?
Là ai dạy cho nàng?
Chẳng lẽ trong thiên hạ này, không chỉ có một người hiểu được cách dùng súng ư?
“Ngươi có quan hệ như thế nào với Tinh Nhi? Rốt cuộc ngươi là ai?”