Phong Ly Dạ nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng: “Ta đã sắp xếp xong hết rồi, bây giờ còn hơn nửa canh giờ nữa là trời sáng, lát nữa ta sẽ đi đại náo điện Vĩnh An, nàng rời đi cùng Phong Tứ đi.”
“Chàng sợ bà ta bắt ta ở lại, dùng ta uy hiếp chàng sao?”
“Ừm.” Phong Ly Dạ không giấu diếm.
Nam Khánh sẽ không dễ dàng để Sở Khuynh Ca rời khỏi hoàng cung Nam Tấn, nàng chính là con tin tốt nhất mà bọn họ có thể dùng để kiềm chế hắn.
Chỉ có ngay bây giờ rời đi mới có thể bảo vệ nàng bình yên vô sự.
Khuynh Ca lại lắc đầu: “Không, ta vẫn có một con đường khác.”
“Con đường nào?”
“Ta muốn gặp Mộ Bạch.”
...Sau thời gian một nén nhang, Phong Ly Dạ canh giữ ở trong sân đông sương điện Vĩnh Hòa.
Phong Tứ canh giữ ở xa xa nhìn bóng lưng cô đơn của Thế tử gia, không chút tiếng động thở dài một cái.
Hắn ta biết lúc này Cửu công chúa gặp Mộ Bạch tất nhiên không phải vì chuyện riêng tư như tình cảm nữ nhi gì.
Nhưng mà có chuyện không thể cho Thế tử gia thương nghị cùng, cái này... có chút quá tổn thương trái tim của Thế tử gia rồi.
Không biết bao lâu sau, cửa phòng được mở ra.
Hai người quay đầu lại, liền thấy Mộ Bạch đỡ Sở Khuynh Ca đi ra từ bên trong.
Tuy rằng sắc mặt Phong Ly Dạ vẫn không thay đổi, nhưng khí tức vẫn là lạnh đi một chút.
Hắn bước nhanh qua, tùy ý giơ tay lên, Khuynh Ca đã được hắn đỡ trở về.
Mộ Bạch tựa như cũng không thèm để ý, dù sao hiện tại có chuyện khác quan trọng hơn.
“Ta sẽ đi sắp xếp ngay, nếu nàng đã thật sự muốn làm như vậy, vậy phải nghĩ đến kết quả tốt.” Mộ Bạch nói.
“Ta chỉ biết đến thành công, không cần phải nghĩ đến cái gọi là kết quả.” Khuynh Ca tự tin 100% đối với suy đoán của mình.
Mộ Bạch nhìn nàng một cái.
Một cái liếc mắt này, chứa đựng bao thâm ý.
Cuối cùng, hắn ta gật đầu: “Vậy bây giờ ta sẽ cho người đưa vài người đến đây, họ có thể nghiệm chứng cho nàng.”
“Cảm ơn.”
Mộ Bạch xoay người rời đi.
Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Sở Khuynh Ca.
Bị trọng thương, hiện giờ thoạt nhìn nàng quá yếu.
Vậy mà lúc này còn muốn làm cái gì?
“Không đi?” Nhân thủ đều đã an bài xong, bỏ qua thời cơ hiện tại, chờ sau khi trời sáng, chưa chắc còn có cơ hội.
“Chàng có thể nghĩ đến, Nam Khánh cùng Hàn Thượng Cung tất nhiên cũng sẽ nghĩ đến, huống chi, còn có Nam Dương vẫn còn hận ta chưa buông.”
Cho nên, nàng vừa đi, chưa chắc đã thật sự có thể an toàn.
Không phải là nàng không tin tưởng hắn, mà là chính hắn ở trong cung cũng bị kiềm chế.
Kẻ thù quá mạnh, quá nhiều, quá mạo hiểm.
Huống chi nàng còn nói nàng vẫn có một con đường khác rất tốt.
“Cho nên nàng tình nguyện tin tưởng Mộ Bạch?” Phong Ly Dạ không phải không tức giận, chỉ là, thấy nàng đã yếu đến mức này, còn tức giận như thế nào nữa?
“Đó là bởi vì dụng cụ của ta, Mộ Bạch so với chàng càng biết rõ nên dùng như thế nào, đó đều là do Mộ Bạch chế tạo ra.”
Người ta có ưu thế, đây không phải là vấn đề nàng tin ai, không tin ai.
“Chàng có thể không tức giận không? Chuyện này thực sự rất nghiêm túc.”
“Được.” Tuy nói như vậy, nhưng vẫn có chút không vui.
Nàng với Mộ Bạch có phải quá ăn ý với nhau rồi hay không?
Sở Khuynh Ca chỉ cười yếu ớt.
Hiện tại cả người nàng vô lực, ngay cả sức cãi nhau với hắn cũng không còn.
Dù sao nàng cũng thấy được nam nhân này tức giận thì tức giận, nhưng ít nhất vẫn đối xử không tệ với nàng.
Trước đây sao nàng lại không biết điều này cơ chứ?
Khi ngươi phàn nàn về một ai đó, mãi mãi cũng sẽ chỉ nhìn thấy khuyết điểm của người đó mà thôi.
Chờ cho đến khi ngươi bình tĩnh lại, nghĩ kỹ lại, bình tĩnh xem xét lại, có lẽ có thể nhìn thấy tất cả những gì mà người đó đã làm cho ngươi.
Hắn thực sự đã đánh đổi rất nhiều thứ cho nàng.
“Ta muốn gặp Nam Khánh.”
Nàng nhẹ nhàng nắm tay Phong Ly Dạ: “Ta muốn chứng minh với bà ta, Sở Vi Vân không phải con gái của Nam Tinh.”