Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 477: Chương 477: Tâm trí của ta, nàng vẫn còn chưa hiểu




Không mời ta vào ngồi à?

Nếu câu này mà đặt trong trường hợp ở thế kỷ 21, muốn vào nhà thì mục đích đã quá rõ ràng rồi.

Nhưng ở thời đại này, áp vào người của Mộ Bạch, tự nhiên không phải ý đó.

Khuynh Ca biết rằng hắn ta có chuyện muốn nói với mình.

“Được.” Không chút do dự, nàng mở cửa mời hắn ta vào.

Mộ Bạch bước vào phòng, cửa phòng phía sau lưng hắn ta lập tức đóng lại.

Mộ Bạch vừa quay đều lại, cổ hắn ta đột nhiên lạnh toát, một con dao găm lạnh lẽo đang dí sát vào động mạch chủ trên cổ hắn ta.

“Đối với ân nhân vừa cứu người một mạng, hành động này của Cửu công chúa có phải là đã hơi quá vong ơn phụ nghĩa rồi không?”

“Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?” Sở Khuynh Ca ép hắn, chậm rãi đi vào trong phòng.

Cách cửa đã hơi xa rồi.

Nàng hạ thấp giọng: “Rốt cuộc là ngươi đang nghĩ gì? Nam Mộ Bạch?”

Mộ Bạch chỉ nhìn nàng mà không nói gì.

Đôi môi mỏng khẽ mím lại, thở ra hơi thở thơm mát, nhưng lại rất an nhàn và thanh tĩnh.

Ngay cả khi con dao được đặt lên trên cổ hắn ta, lưỡi kiếm đao đang nhắm chính xác vào mạch chủ của hắn ta, chỉ cần cổ tay nàng khẽ dùng lực ấn vào một chút là đã có thể lấy đi tính mạng của hắn ta.

Nhưng ánh mắt hắn ta nhìn nàng, từ đầu đến cuối vẫn luôn lãnh đạm, thậm chí là ôn hòa.

“Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không làm hại ngươi sao?” Sở Khuynh Ca nheo mắt, năm ngón tay siết chặt lại.

“Nếu như nàng không định giết ta, thì đừng để lại dấu vết trên cổ ta, nếu không, nó sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của bọn họ.”

Lời nói của Mộ Bạch không nhẹ cũng không nặng, chỉ nhàn nhạt, lúc nào cũng như một cơn gió thoảng qua.

Một cơn gió thổi qua trái tim.

Khuynh Ca thả lỏng tay ra, rút con dao ra khỏi cổ hắn ta, “soạt” một tiếng, thu nó vào thắt lưng.

Lời hắn ta nói ít nhất cũng có lý, nếu có vết dao trên cổ của tam hoàng tử, chuyện này chắc chắn sẽ dẫn đến sự nghi ngờ.

“Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?” Nàng hỏi, giọng điệu không còn giá lạnh như vừa rồi nữa.

Mộ Bạch ngồi xuống ghế, vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, như thể hắn ta nhìn mãi cũng vẫn cảm thấy không nhìn đủ.

Sở Khuynh Ca nhíu mày: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

“Tâm ý của ta dành cho nàng, nàng thật sự không cảm nhận được một chút nào sao?” Mộ Bạch hỏi.

Lông mày của Sở Khuynh Ca càng nhíu chặt hơn: “Ý của ngươi là gì? Không lẽ ngươi muốn nói với ta rằng, ngươi thích ta sao?”

Nàng có chút nực cười: “Ta là người đã thành thân. Ở thời đại của các ngươi, một nữ nhân như vậy chắc sẽ bị gọi là nữ nhân hư hỏng!”

Không phải nàng trọng nam khinh nữ, mà là nàng biết quá rõ rằng ở thời cổ đại, nữ nhân mà đã kết hôn hoặc bị từ hôn, thì chính là tàn hoa bại liễu trong miệng nam nhân.

Chỉ cần có chút bản lĩnh đều sẽ không thèm một nữ nhân như vậy.

Mộ Bạch vẫn nhìn nàng, cho dù nàng có nói gì đi chăng nữa, đôi mắt hắn ta nhìn nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn rất yên tĩnh, lộ ra một tia dịu dàng.

Có cảm giác rất mềm mại.

Đây là Nam Tấn, còn ta là nam nhân của Nam Tấn.”

Điều này đã rất rõ ràng, bọn họ là người Nam Tấn, nữ nhân đặt năng lực của mình lên hàng đầu, cái gì mà nữ nhân hư hỏng chứ, ở đây không có cách nói như vậy.

Người ta thường nói là một nữ nhân còn phải cần vài nam nhân.

Sở Khuynh Ca sửng sốt, trước đây nàng thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này này.

Vào thời Nam Tấn, việc nữ nhân lấy chồng lần thứ hai, thậm chí là thứ ba không phải là vấn đề lớn.

“Ngươi… không lẽ là ngươi đang đùa với ta sao?” Nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

“Nếu không thì sao, ta đã luôn rất tùy hứng, thậm chí còn không thèm phần thưởng, chỉ đi theo bên cạnh nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ qua nguyên nhân sao?”

Khuynh Ca liếc hắn ta một cái: “Đương nhiên là ta đã nghĩ tới rồi.”

Nhưng điều mà nàng nghĩ lúc đó là hắn ta đi theo nàng có thể là vì có mục đích khác.

Tình cảm hay điều gì đó đối với nàng, một người từ nhỏ lớn lên trong chiến bộ, quyết tâm bảo vệ gia đình và đất nước mà nói đều chưa từng là chuyện gì quan trọng.

Nàng thậm chí đã từng nghi ngờ rằng hắn ta là nam nhân mặc áo choàng đen.

Tuy nhiên, nam nhân mặc áo choàng đen là người hoàng tộc Bắc Tần, còn hắn ta là tam hoàng tử của Nam Tấn.

Đến bây giờ mới nhận ra sự nghi ngờ ban đầu của mình nực cười đến nhường nào.

Khuynh Ca có chút sững sờ: “Chắc không phải là ngươi thật sự thích ta đó chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.