“Sở Khuynh Ca, ngươi dám hạ dược bản thế tử! Bản thế tử thà cần một xác chết, cũng sẽ không cần ngươi!”
Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy cổ bị nhói như kim châm, rõ ràng đã ngạt thở.
Hai mắt nam nhân đỏ tươi, cuối cùng không chống đỡ nổi sức mạnh của thuốc, liền đè lên người nàng.
Rất nhanh, cơn đau đớn dưới thân còn hơn cả đau ở cổ. Giống như toàn thân bị cắt thành hai mảnh.
Cơn đau đớn trong nháy mắt lan ra toàn thân, không biết đã qua bao lâu, nam nhân đã rời khỏi người nàng. Một chiếc trường bào ôm lấy thân hình cao lớn tuấn tú của hắn.
Khuôn mặt tuấn tú đủ khiến cho thiên hạ biến sắc kia, ngoại trừ mồ hôi nhẹ, còn lại toàn là khí tức cực kỳ lạnh lùng. Cửa phòng bị phát đập của hắn làm cho mở toang, bên ngoài có người đã quỳ trên đất.
“Thế… Thế tử gia, Cửu Công chúa, nàng… nàng ấy…”
“Chết rồi.” Khuôn mặt Phong Li Dạ lãnh đạm, không hề có chút gợn sóng: “Chôn đi!”
Tấm lưng lạnh lẽo cùng với hơi thở ảm đạm khiến người ta không khỏi rùng mình.
Nhưng mà, chôn… chôn ư?
Sắc mặt tất cả mọi người đều cứng ngắc, từng người một quỳ trên đất, mặt xám như tro tàn.
Đó chính là Cửu Công chúa! Là con gái nhỏ nhất của đương kim hoàng thượng, cũng là cháu gái mà Hoàng Thái hậu cưng nhất đó! Sở Khuynh Ca ngồi dậy, nghe thấy lời nói vô tình tàn nhẫn của nam nhân ấy, cố gắng sắp xếp những ký ức mới. Cửu Công chúa thật sự đã chết rồi, bị phu quân mới cưới bóp chết.
Bị hạ xuân dược không cách nào tự khống chế, nhưng Phong Li Dạ lại thà rằng sau khi bóp chết nàng rồi mới phát tiết, cũng không muốn cần đến nàng. Hắn ghét cay đắng nương tử mới cưới này, nhưng nàng đã sớm không phải Sở Khuynh Ca rồi.
Trước khi hắn cần nàng, cơ thể này đã có một linh hồn khác cư trú.
Nàng, Sở Khuynh Ca!
Ngoài phòng, bọn hạ nhân vẫn đang quỳ dưới đất.
Bên trong phòng là thi thể của Cửu Công chúa, không kẻ nào dám lộn xộn.
“Cần, cần phải đi bẩm báo cho Quốc công phu nhân không?”
“Ngươi, ngươi đi đi!”
“Không, ngươi đi ngươi đi!”
“Ta không…”
“Chi bằng cứ chôn đi, dù sao thì tiếng xấu của vị Cửu Công chúa này vang xa, cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.”
“Được được, chúng ta nghe theo Thế tử, chôn nàng ấy!”
Mọi người đứng dậy, đang định đi vào di chuyên thi thể của Sở Khuynh Ca.
Không ngờ rằng, một thân hình mảnh mai từ trong phòng đi ra.
Áo đỏ như máu, tóc đen như gấm, khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ, làm nổi bật hơn nữa làn da trắng nõn của nàng. Đôi mắt đen láy sáng long lanh, cánh mũi nhỏ nhắn tao nhã tôn quý.
Sở Khuynh Ca dựa vào bên cửa, vẻ mặt mệt mỏi: “Các người muốn chôn ai?”
“Cửu, Cửu Công chúa?”
“Quỷ ơi!”
“Không, nàng ấy… nàng ấy có bóng, nàng… nàng ấy là người.”
Sở Khuynh Ca lạnh lùng quét mắt về phía hạ nhân trong sân: “Phong Li Dạ đâu?” Phá hủy cơ thể nàng rồi lại còn cứ đi như vậy.
Vị Li Thế tử này, không trừng trị hắn cho tốt thì nàng không phải là Sở Khuynh Ca.
“Hồi, hồi bẩm Cửu Công chúa. Thế tử đi Thanh Vân Uyển rồi.” Trong Thanh Vân Uyển, Phong Li Dạ đang uống trà.
Tóc mai đen như mực, mồ hôi vẫn còn sót lại sau trận kíƈɦ ŧìиɦ vừa nãy. Nhưng hiện giờ khuôn mặt lạnh lùng như băng ngàn năm, sớm đã không còn chút gợn sóng. Một thiếu nữ trẻ đứng bên cạnh, khóc như hoa lê dính mưa.
“Dạ ca ca, là số mệnh Vân Nhi không tốt, không có tư cách hầu hạ huynh, là lỗi của Vân Nhi.”
Phong Nguyên Hạo vừa nghe liền sốt ruột: “Vân Nhi, muội là Quận chúa, thân phận cao quý! Muội… muôi làm sao có thể làm phận tôi tớ được?”
“Phải đó, muội là Quận chúa, sao có thể làm nô tỳ cho Thế tử gia được, không hợp đạo lý chút nào!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cười lanh lảnh, nhưng mang theo vài phần khinh thường lạnh lùng: “Nếu thật sự muốn làm nô tỳ thì ta đi nói với Hoàng tổ mẫu một câu, để người hầu hạ cho bản công chúa.”