Sương mù ngày càng dày đặc, từ hôm đó đến tận trưa sương mù dày đặc đến nỗi gần như không thể nhìn thấy rõ doanh trướng.
Sau khi Xảo Nhi trở về thì bắt đầu làm điểm tâm cho Sở Khuynh Ca, làm miết tới khi sương mù dày đặc bao phủ.
Cho dù Phong Tảo có nói gì thì nàng ấy cũng mặc kệ.
Trong phòng bếp có nhiều người nên Phong Tảo cũng không tiện tiếp tục bám lấy nàng ấy.
Có những lời nói nhiều ngược lại sẽ làm mất mặt Xảo Nhi.
Cuối cùng hắn ta chỉ đành tạm thời rời đi.
Tuy nhiên khi Xảo Nhi bê điểm tâm cho Sở Khuynh Ca thì Khuynh Ca đã hỏi: “Nghe nói Phong Tảo cứ bám lấy em?”
“Công chúa, người đừng nghe mấy người đó nói lung tung!” Vẻ mặt Xảo Nhi tái nhợt vội vàng nói.
“Làm gì có người nào nói lung tung, rõ ràng là lúc đi qua sân ta thấy Phong Tảo từ trong phòng bếp đi ra còn trông rất ủ rũ.”
“Em không biết, em không có quan hệ gì với huynh ấy cả!”
“Thực sự không có sao?” Sở Khuynh Ca nghiêng đầu nhìn nàng ấy.
“Thực sự không có!” Xảo Nhi kiên quyết phủ nhận.
Nàng ấy nhìn Khuynh Ca một cách nghiêm túc: “Công chúa, đừng nói về chuyện của em và Phong thị vệ nữa, em không thích huynh ấy, huynh ấy cũng không thể nào thích em, nếu công chúa còn nói nữa em sẽ tức giận đấy!”
“Được rồi được rồi, ta không nói nữa.” Thấy nàng ấy sắp nổi giận Khuynh Ca giơ hai tay đầu hàng.
“Thực sự không nói! Dù sao thì ta cũng không muốn em dây dưa với người của phủ Quốc Công, tốt nhất là không thích, nếu thích thì thực sự là có chút phiền phức.”
Với tính cách dịu dàng của Xảo Nhi nếu như gả vào phủ Quốc Công nhất định sẽ bị ức hiếp đến chết.
Xảo Nhi không nói gì thêm, bận rộn chuẩn bị nguyên liệu cho món điểm tâm tiếp theo của nàng.
“Thực ra ta cũng không ăn được bao nhiêu, em đừng làm đi làm lại nữa.”
Khuynh Ca cắn một miếng bánh dâu xanh.
Nàng không nghe thấy Xảo Nhi đáp nên nghiêng đầu nhìn thì thấy nha đầu này đang cầm hai cái lá ánh mắt vô hồn.
Lá đã bị nàng ấy xé nát nhưng nàng ấy lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Khuynh Ca đột nhiên có chút đau đầu.
Thực sự không thích sao?
Lần này hình như thực sự có chút phiền phức...
Sương mù hôm đó mãi đến khi màn đêm buông xuống mới dần tan đi.
Theo dự đoán của Khuynh Ca thì ngày mai sương mù sẽ ít hơn hôm nay nên muộn nhất là sáng hôm sau có thể rời đi.
Mặc dù Phong Ly Dạ rất keo kiệt với nàng, ngay cả một tấm bản đồ cũng không cho nàng mượn nhưng trước giờ nàng luôn là người rất rộng lượng, nàng đã biết chút gì về thiên văn thì nàng sẽ chia sẻ thông tin.
Vừa đi ra bên ngoài doanh trướng của Phong Ly Dạ còn chưa kịp đến gần thì trái tim của Sở Khuynh Ca đã thắt lại.
Trong doanh trướng vang lên tiếng ho của Thế tử gia.
Tiếng ho rất khẽ nhưng trầm, kìm nén chịu đựng, còn có cả tiếng khàn giọng từ lục phủ ngũ tạng.
Cộng thêm vẻ mặt tái nhợt của hắn vào ban ngày, từ triệu chứng này thấy rõ tích tụ trong lòng hắn vẫn chưa được giải tỏa.
Nếu để lâu thì sẽ không tốt cho cơ thể.
Đặc biệt là Thế tử gia còn là người không chịu khuất phục, đây không phải là bệnh tật nên hắn không thể để đại phu chữa trị cho mình.
Ốm lâu thành bệnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì từ nhẹ sẽ chuyển thành nặng cuối cùng sẽ trở nên nghiêm trọng tới mức đến một ngày một khi phát bệnh sẽ không chữa trị được nữa.
Khuynh Ca chỉ do dự một lát rồi quay người trở về doanh trướng của mình.
Thầy thuốc như phụ mẫu.
Nàng không thừa nhận có xen cả thứ tình cảm khác.
Sau khi lấy hộp thuốc và kim châm rồi qua đó, chưa đi vào thì nghe thấy người bên trong đang nói chuyện: “Dạ ca ca, hôm nay là ta sai, ta đến để nhận lỗi với huynh.”
Ngoài Sở Vi Vân ra thì chẳng có người thứ hai có thể gọi Ly Thế tử như vậy.
“Dạ ca ca, ta thực sự biết lỗi rồi, thực ra trước khi xuất phát dì Nguyệt đã nói với ta không nên miễn cưỡng chuyện tình cảm.”
“Vì vậy, Dạ ca ca không thích ta thì ta cũng không nên ép buộc, thực ra dì Nguyệt cũng biết mình đã sai rồi, Dạ ca ca, huynh tha thứ cho ta và dì Nguyệt đi.”