Đây là lần đầu tiên Phong Ly Dạ thừa nhận nàng là nương tử của mình trước mặt Sở Khuynh Ca.
Nàng nhìn nam nhân tự xưng là phu quân của mình này, sắc mặt của nàng ảm đạm khoảng nửa giây.
Sau nửa giây, nàng rũ mắt xuống, giấu đi tất cả tâm tư của bản thân.
“Thật sự có thể bảo đảm không?”
“Có thể.”
Ngay sau đó nàng dường như đã yên tâm rồi, sau khi đã tiêu hao hết tất cả sức lực, cả người nàng vô lực nằm lại xuống.
Ngay cả cánh tay cũng mềm nhũn, không có một chút sức lực nào.
Vào lúc Phong Ly Dạ đỡ nàng nằm xuống thì nhìn thấy cánh tay mà nàng không cẩn thận lộ ra.
Đang định kéo tay áo của nàng lên để nhìn lại một lần nữa.
Chỉ nghe thấy giọng nói hơi khàn của nàng: “Đừng nhìn, xấu lắm.”
Hắn không nghe, cứ khăng khăng kéo tay áo của nàng lên.
Cánh tay như ngó sen vốn dĩ đã gầy nhỏ đến mức như là lúc nào cũng có thể bị gãy, bây giờ nhìn lại càng thấy mỏng manh yếu đuối.
Trên cánh tay có hai vết thương rõ ràng, đó là do bị ếch cắn.
Mạch máu xung quanh miệng vết thương hiện lên một màu xanh tím lờ mờ, trông rất đáng sợ.
“Đừng nhìn, khó khăn lắm ngươi mới nhìn ta thuận mắt mà.” Nàng cười yếu ớt.
Trái tim của Phong Ly Dạ lại bị đập mạnh một cái vì nụ cười của nàng.
“Còn có sức để nói ra những lời này, xem ra vẫn chưa chết được đâu.”
“Ừ, không chết được đâu.” Sở Khuynh Ca nhắm mắt lại, thở ra một hơi.
Giọng nói của nàng không hẳn là dịu dàng, chỉ là rất nhẹ: “Đêm nay... ngươi ở lại cùng ta được không?”
“Nàng sợ à?”
“Ta sợ, bọn chúng lúc nào cũng có thể mang ta đi, ngươi đã nói sẽ bảo vệ ta, ta cũng muốn thử tin tưởng ngươi.”
Phong Ly Dạ không nói gì nữa, cởi áo ngoài ra, nằm xuống bên cạnh nàng.
Dơ tay một cái, màn tơ ở trên giường rơi xuống, ngăn cách triệt để khoảng không gian nho nhỏ này với bên ngoài.
Sở Khuynh Ca mở mắt ra nhìn hắn.
Hắn cũng đang nhìn nàng.
Dường như không có ý muốn nói chuyện, và dường như cũng chẳng có chuyện gì để nói.
Không biết đã qua bao lâu, nàng cười nhẹ nói: “Hơi... Lạ lẫm.”
“Ta cũng vậy.” Từ trước đến giờ hắn đều không thích nói dối, hắn thật sự cũng không quen.
“Nàng không cãi nhau với ta, nhìn hơi lạ.” Hắn lặng lặng thở dài.
“Ta không có sức để cãi nhau.” Không thấy là bây giờ nàng nói chuyện cũng có cảm giác mỏng manh như là đi trên sợi dây à? Còn cãi nhau nữa thì có thể lấy luôn nửa cái mạng còn lại của nàng đó.
“Vậy sau này chúng ta không cãi nhau nữa, có được không?” Hắn lại muốn nắm tay của nàng.
Nhưng đêm nay vẫn luôn nắm tay nàng, hình như hơi càn rỡ rồi.
Bây giờ nàng chỉ muốn tìm một người bảo vệ, chưa hẳn là thật tâm muốn ở cùng với hắn.
Hắn không muốn khiến nàng tủi thân.
Lại không ngờ, bàn tay nhỏ bé không có sức lực của nàng lại dần dần chui vào trong lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng để hắn nắm lấy.
“Không cãi nhau nữa, ngươi sẽ đối xử tốt với ta ư?”
Hắn không nói gì, chỉ không nặng không nhẹ ngầm ngược lại tay của nàng.
Sẽ đối xử tốt với nàng hay không, hoàn toàn không cần phải nói nhiều.
Cho dù là nói gì thì đều không bằng được hành động thực tế.
“Qua hai ngày nữa, ta sẽ đưa nàng ra ngoài.”