Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 184: Chương 184: Vậy mà không chê?




“Ưm…” Miệng nam tử áo đen lại phồng lên, một ngụm máu tươi trào ra.

Bị Sở Khuynh Ca tẩu hỏa nhập ma làm chấn thương nội lực, lại còn bị nàng đâm một dao bị thương, bây giờ, còn bị nàng thọc một nhát dao nữa!

Cả đời này nam tử áo đen cũng chưa từng chật vật như thế bao giờ!

Nhưng chật vật nhất chính là, nàng không ngừng tấn công hắn ta, còn hắn ta lại dùng nội lực của mình để khống chế chân khí đang xông loạn trong cơ thể nàng!

“Nha đầu điên kia! Ngươi tỉnh táo lại chút đi!”

Giọng nói của người nam tử áo đen đã nghẹn ngào.

Ánh mắt Sở Khuynh Ca hỗn độn, hơi chớp chớp vài cái, dường như đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Nàng muốn nhìn rõ người đang đứng ở trước mặt mình là ai, nhưng cơ thể của nàng như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt điên cuồng.

Đốt nàng nóng rẩy đau đớn, trong đầu nàng đau như búa bổ, nàng chẳng thấy rõ cái gì cả, chỉ biết, nàng phải bảo vệ Phong Tứ!

Sở Khuynh Ca đã rút con dao găm ra, lại giơ lên, nhưng mà nàng lại đâm một nhát lên người của nam tử trước mắt.

Nam tử áo đen nhíu chặt mày, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của nàng, năm ngón tay siết chặt lại, Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy bàn tay bị đau đớn, đánh rơi con dao găm trong tay nàng xuống.

“Cút!” Nàng cắn răng, hét lên một tiếng, đánh một chưởng ra ngoài.

Lần này, nam tử áo đen vẫn còn đang vận công áp chế chân khí cho nàng nên không thể phòng bị, một chưởng đó đập mạnh lên trên ngực của hắn ta.

“Ngươi…” Không biết hắn ta đã phun ra bao nhiêu ngụm máu rồi nữa.

Cơ thể cao lớn của hắn ta hơi lắc lư, giống như đang muốn ngưng thần tiếp tục vận công cho nàng, nhưng lại bỗng nhiên cảm giác được trong rừng có một luồng hàn khí điên cuồng đánh úp lại.

Phong Ly Dạ đến!

Nam tử áo đen nheo đôi mắt lại, bỗng nhiên đập một chưởng lên bả vai Sở Khuynh Ca.

Cơ thể mảnh khảnh của Sở Khuynh Ca bị hắn ta đẩy ra ngoài, vừa lúc rơi vào trong lòng ngực Phong Ly Dạ.

“Thế tử gia, nàng… Cướp…” Phong Tứ thở hổn hển, không thể nói được thành lời.

Nhưng rốt cuộc nãy giờ nam tử áo đen kia đã làm cái gì vậy?

Vì sao sau khi đánh bọn họ bị thương, rồi lại hao phí chân khí để áp chế giúp cho Cửu công chúa?

Thậm chí, vì cứu Cửu công chúa, còn tình nguyện bị nàng đâm một nhát rồi đánh một chưởng?

Rốt cuộc người này đang suy nghĩ cái gì?

Không cần Phong Tứ nói rõ ràng, hiển nhiên Phong Ly Dạ đã nhận ra có gì không đúng qua ánh mắt đỏ tươi của Sở Khuynh Ca.

Hắn không còn lòng dạ đuổi theo nam tử áo đen đã trốn thoát, hắn ôm lấy nữ hài ý thức hỗn độn trong lòng ngực, nắm lấy bàn tay nàng, rồi siết chặt lại.

Nội lực thuần hậu đi qua lòng bàn tay hắn, không ngừng cuồn cuộn đổ vào trong cơ thể nàng.

Đôi mắt như lửa của Sở Khuynh Ca đã lần được làm lạnh, không biết qua bao lâu, mới khôi phục vẻ ngoài bình thường.

“Phong Ly Dạ?”

Vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì?

Rồi nàng lập tức nhớ ra một chuyện rất nghiêm trọng.

“Phong Tứ!”

Nàng dùng một tay đẩy người nam tử trước mặt ra, Sở Khuynh Ca quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Phong Tứ đang nằm mặt đất, hai mắt không có ánh sáng, sắp rơi vào trạng thái hôn mê.

Nàng bước nhanh qua đó, kiểm tra mạch đập trên cổ Phong Tứ.

Mạch đập rất là yếu!

Nhưng ít ra thì vẫn còn!

Ngân châm trong túi châm luôn mang theo trong người đã không còn lại mấy cây, ngón tay thon dài của nàng nâng lên, tay cầm ngân châm đâm xuống phong bế huyệt đạo Phong Tứ, không cho một chút chân khí cuối cùng của hắn ta thoát ra ngoài.

“Công cụ và thuốc của ta đều ở Công Chúa uyển, mau đưa hắn ta trở về!”

Ánh mắt của nam nhân đứng phía sau rất nặng nề, khi nhìn thấy nàng muốn dùng cơ thể mảnh khảnh của mình để đỡ cơ thể nặng nề của Phong Tứ, hắn đã vọt đến đây, đỡ Phong Tứ dậy.

Còn một cánh tay khác thì vòng qua eo của nàng.

Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, nháy mắt, gió lớn xẹt qua.

Sở Khuynh Ca trợn to một đôi mắt, nhìn người nam tử bên cạnh với vẻ không dám tin.

Hắn đang ôm nàng…

Vậy mà không chê sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.