Chỉ cần là nam nhân thì trong tình cảnh nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ như thế này mà nghe được tiếng nữ nhân kêu to như thế, lại có thể không động tình sao?
Nhất là, Phong Ly Dạ còn đang nghiêng người như đang tiến gần về phía nàng ta.
Trong lòng Sở Vi Vân dập dìu một đợt, tiếng kêu phát ra vốn cũng không cần phải được chau chuốt bởi một người từng trải nữa mà vừa mở miệng đã tỏa ra được sự khiêu khích mời gọi không ngừng.
Cả người nóng bỏng, đến mức nàng ta suýt đã bị cơn nóng đó làm ngất đi.
Phong Ly Dạ đang ở rất gần nàng ta.
Nhưng lại không ngờ, vào khoảnh khắc Sở Vi Vân nghĩ rằng hắn sẽ đè mình xuống thì người kia chỉ là nhặt cái chăn ở trên giường lên, thoắt một cái đã trùm hết cả người nàng ta lại.
“Tiếp tục kêu, kêu hết hai nén hương cho ta!”
Sở Vi Vân sửng sốt, trơ mắt nhìn bóng hình cao lớn của người kia đi về phía bên cửa sổ.
Nàng ta sửng sốt một trận, tiếng kêu rên liên tục đều bị bỏ quên lại nơi cửa miệng.
Phong Dạ Ly cau mày, quay đầu trừng mắt liếc người kia một cái.
Sở Vi Vân bị cái lườm sắc lẹm lạnh lùng kia dọa sợ mất mật, lại tiếp tục kêu lên.
Chỉ là lần này, âm thanh vang lên nghe vô cùng oan ức.
Phong Ly Dạ không để ý thêm nữa, tiện tay mở cửa sổ ra. Chỉ thoắt một cái, dáng người thon dài kia không còn thấy ở trong phòng nữa rồi.
Dạ ca ca của nàng ta vậy mà bỏ đi rồi!
Sở Vi Vân vừa tức vừa bất lực, cuối cùng cũng chỉ có thể há miệng mà tiếp tục kêu lên: “A! ưm...”
Tối nay, điện Vô Trần quả thực đã để xổng mất một tên tù nhân.
Phó tướng Cừu Sát của Nam Dương trở về thì cũng đã quá nửa đêm rồi.
“Quả thực bệ hạ đã phái vô số ám thị vệ truy đuổi, nhưng cho tới giờ hình như vẫn chưa có bất cứ thu hoạch gì.”
“Ám thị vệ của bệ hạ cũng đang giám sát điện Vĩnh Hòa bên kia, tam hoàng tử và tiểu điện hạ tới điện Vĩnh Hòa vẫn chưa có trở ra.”
Chuyện rõ rành rạch chính là tam hoàng tử ở lại trong phòng của cửu công chúa.
Còn tiểu điện hạ thì dĩ nhiên ở trong phòng của Phong Ly Dạ.
“Mẫu thân, có cần ta đích thân dắt người xông vào kiểm tra một chút xem bọn họ có ở trong phòng hay không?” Nam Bác Mẫn hỏi.
Nam Dương lắc đầu, xua tay đáp: “Tối nay mới xảy ra chuyện, cho dù chuyện có liên quan tới bọn chúng nhưng bây giờ đi đâu cũng thấy nguy hiểm, bọn chúng cũng không có can đảm ra ngoài nữa đâu.”
Tối nay, toàn bộ hoàng cung đều được thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt, lúc này mà đi ra ngoài đúng thực là gan góc không sợ chết.
Nam Dương cầm chén nước, ánh mắt ngưng đọng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nam Bác Mẫn nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, nếu điện Vô Trần quả thật là giam giữ tù nhân, vậy... Lẽ nào đúng là...”
Hai chữ Nam Tinh kia, hắn ta không dám nói thẳng ra.
Nhưng mà điện Vô Trần lại chính xác là nơi ở của Nam Tinh.
Ấy nhưng, đang yên đang lành thì sao bệ hạ lại đi giam giữ con gái của mình suốt tận mười mấy năm cơ chứ?
“Con cũng nghi ngờ người bị giam là người đó?” Nam Dương cau mày.
Nam Bác Mẫn không dám mở lời, chỉ là trái tim đã bông co thắt lại.
Lúc trước ở Nam Tấn, nữ hoàng Nam Tinh là người được lòng dân chúng như nào chứ!
Tuy rằng lúc đó hắn ta chỉ là một cậu bé không hiểu chuyện đời, nhưng mà lời đồn trên phố dù đã qua nhiều năm rồi cũng vẫn chưa từng thay đổi.
Nam Tinh, bà ấy là một anh tài của tạo hóa, một đời oai hùng kiêu hãnh!
Trước đó cũng không biết giữa Nam Tinh và bệ hạ Nam Khánh rốt cuộc đã xảy ra mâu thuẫn gì, nói chung thì lúc Nam Tinh trốn nhà đi thì kể từ đó Nam Khánh cũng không cho phép người ở bên cạnh mình nhắc tới cái tên đó nữa.
Vậy nếu như, vốn dĩ lúc trước Nam Tinh không hề trốn đi, mà là vẫn luôn bị Nam Khánh giam giữ thì...
Nam Bác Mẫn vô thức cảm thấy lạnh toát cả người, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh cóng.
Hắn ta nhìn Nam Dương, vất vả lắm mới nhủ mình bình tĩnh lại giữa cơn chấn động, lấy lại giọng điệu bình tĩnh thường ngày.
“Mẫu thân, bà ấy... Nói như nào thì cũng là con gái của bệ hạ, sao bệ hạ... Lại có thể đối xử tàn nhẫn với con gái ruột của mình như vậy được chứ!”
Giam giữ mười mấy năm, đó là khoảng thời gian mà một con người phải trải qua sao?
Cho dù không chết thì cũng bị ép đến điên loạn.
Hổ dữ không ăn thịt con, sao bệ hạ lại có thể làm ra chuyện như vậy được?
Nam Dương nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định nào đó, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo. Bốp một tiếng, cái chén trong tay lập tức bị nàng ta bóp nát.
Trong đáy mắt của nàng ta lộ ra một tia thù hận khó nhận ra: “Con không thể nào hiểu được Nam Khánh đâu. Vì bản thân, bà ta có thể hy sinh bất cứ một người nào!”
Nam Bác Mẫn cảm thấy kinh hãi trong lòng, vẻ mặt vô cùng khó tin.
Lẽ nào, người bị giam giữ ở điện Vô Trần thật sự là Nam Tinh?