Edit: Bé Muỗi
Beta: Đào Mai
La lão thái thái đang muốn phái người đi tìm nàng, nhìn thấy Nghi Ninh đi vào, lão thái thái mí mắt híp híp:
- “Cao hứng như vậy, tam ca đưa con về à?”
Nghi Ninh gật đầu, đi đến bên người La lão thái thái ngồi xuống, thấy bà đang xem Kinh Phật, nhất thời giật mình.
Trưởng tẩu thích niệm Phật kinh, từ sau khi trượng phu Lục Gia Nhiên chết, cả ngày lại đắm chìm vào tiếng tụng Kinh gõ mõ.
Nàng hàng năm nghe phật âm, cũng coi như có chút hiểu biết, La lão thái thái đang xem một quyển Kim Cương kinh.
Lúc nàng biết là Lục Gia Học giết nàng, phi thường oán hận, không cam lòng.
Nhìn thấy hắn nhẹ nhàng bâng quơ tế bái mình, nhìn thấy địa vị hắn càng ngày càng cao, nhìn thấy không còn có người có thể làm hại nàng. Nàng hận không thể chính mình lao ra báo thù.
Nhưng niệm mười mấy năm Kinh Phật như thế này, nàng bình tĩnh không ít, bởi vì vô luận như thế nào nàng đều giết không được Lục Gia Học, cho dù hiện tại trùng sinh làm người, cũng không có chút biện pháp.
La lão thái thái nhìn thấy nàng ghé vào bên cạnh bàn, xem Kinh Phật trên tay mình, cười cười sờ tóc nàng, nói:
- “Như thế nào? Không phải mới vừa rồi con còn vô cùng cao hứng. Tam ca con vừa rồi tặng bảng chữ mẫu cho con đó, muốn con nhìn theo mà luyện chữ. Đại ca con còn tặng cho con vài món đồ bằng lưu ly, con xem xem có chơi được không?”
Nghi Ninh vừa nhấc đầu, quả nhiên trên song cửa sổ, đặt đầy búp bê nhỏ bằng lưu ly có nhỏ có lớn, búp bê bình thường đều làm từ tò he. Búp bê này là lưu ly đốt thành, dưới ánh mặt trời óng ánh trong suốt, giá trị xa xỉ.
Bên cạnh trên bàn có mấy bảng chữ, xem chữ viết vẫn là La Thận Viễn tự tay viết, tinh tế cẩn thận. Gáy được đóng ngay ngắn chỉnh tề, làm thành một tập chữ mẫu.
- “Tổ mẫu, con không chơi búp bê, trước tiên phải luyện chữ. Bằng không tam ca trở về sẽ phạt con.”
Nghi Ninh đột nhiên đứng lên, cầm bảng chữ mẫu đi về hướng thư phòng.
La lão thái thái nhìn bóng lưng của Nghi Ninh cười lắc đầu, lại nhìn Từ ma ma liếc mắt một cái.
Từ ma ma mỉm cười cúi đầu nói:
- “Mi Mi nhi chúng ta nay đã biết tốt xấu.”
La lão thái thái gật đầu:
- “Nó càng ngày càng biết chuyện, lúc trước có hiểu biết lại càng ngày càng không hiểu chuyện. Buổi chiều lúc nói chuyện ở phòng khách, ngươi phái người đi nói với Trần thị rồi sao?”
Từ ma ma nói:
- “Nô tì chuyện năm chuyện mười đều nói rõ ràng.”
- “Nghi Ngọc tính tình luôn luôn cao ngạo, chỉ sợ chướng mắt công tử Lưu phủ, Trình lang như vậy nó thật sự thích cực kỳ.”
La lão thái thái thần sắc thản nhiên,
- “Ngươi lấy đối bài của ta thỉnh Lưu phu nhân đến xem diễn. Không đem chuyện này định xuống, Nghi Ngọc không yên lòng.”
Từ ma ma dạ một tiếng rồi lui xuống.
Trần Lan cũng viết chuyện phát sinh ở phòng khách chiều nay, bà cảm thấy khó thở.
Trong phòng, nha đầu bà tử toàn bộ lui ra ngoài, La Nghi Ngọc quỳ gối trước mặt bà, nước mắt không ngừng rơi.
Trần Lan tức giận đến tay phát run, một hồi lâu mới bình tĩnh nói:
- “Ngươi hiện tại có năng lực rồi, bắt con học quy củ, đã học đến như vậy à! Trình nhị công tử tuy rằng kết giao tốt với nhà chúng ta, nhưng diễn xuất của con thật sự làm cho người ta chế giễu! Ai kêu con cùng đứa con do tiểu thiếp sinh lui tới, ả luôn coi mình là đích nữ do quý thiếp sinh ra, cũng không xem xem bản thân có mặt mũi hay không, ả không quy củ giúp đỡ con, con liền nghe theo lời ả à?”
Nghi Ngọc mím môi, vừa rơi lệ vừa nói:
- “Nghi Liên đích xác không phải con vợ cả, nhưng nàng tính tình dịu dàng khiêm tốn, quan hệ với con rất tốt. Việc này cũng không phải nàng khuyến khích nữ nhi, là nữ nhi tự mình muốn thử một phen. Người không phải đã nói sao, mọi việc không thử làm sao mà biết...”
Trần Lan tức giận đến mức không nói được, nghe được Nghi Ngọc tranh luận, cầm trong tay một quyển sách giơ lên đánh Nghi Ngọc.
Đại a đầu bên người liên vội vàng kéo bà:
- “Phu nhân, trừng phạt không được a, cô nương đã lớn như vậy rồi!”
- “Nàng bại hoại môn phong Trần gia ta, ta không đánh chết nàng không lẽ ta đau lòng nàng!” Trần thị chỉ vào Nghi Ngọc nói,
- “Còn dám tranh luận? Ta hỏi ngươi, công tử Lưu phủ có gì không tốt, ngươi lại làm ra chuyện như vậy”
Nghi Ngọc chưa từng bị mẫu thân nói nặng như vậy, vừa rơi lệ vừa nói:
- “Hắn sao lại tốt được, chỉ là một Lưu phủ nho nhỏ. Con lần trước nhìn thấy hắn... Nhân phẩm, bộ dạng, tài học, sao hắn có thể so sánh với Trình lang ca ca”
Trần Lan nghe đến đó càng muốn đánh Nghi Ngọc, làm La Nghi Tú đứng bên cạnh sợ hãi. Nàng tuy rằng không thích tỷ tỷ, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất cầu tình cho La Nghi Ngọc.
Trong phòng chính loạn lên, nha đầu chạy đến nói đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia đến thỉnh an Trần thị.
La Viễn Sơn mới vừa tiến vào đã nói:
- “Mẫu thân, người cũng đừng vội vã đánh Nghi Ngọc. Kỳ thật con cùng Nghi Ngọc suy nghĩ không sai biệt lắm. Lưu phủ đồng chỉ là ngũ phẩm quan, con trai độc nhất của hắn tuy rằng cần cù, dù sao cũng không có trúng cử. Nhưng chi tư Trình lang ngút trời, tiền đồ không có ranh giới.”
La Hoài Viễn biết đệ đệ mình ý nghĩ đơn giản, nhìn hắn một cái kêu hắn câm miệng.
- “Mẫu thân khuyên muội muội, ngươi đi theo đảo loạn cái gì.”
La Hoài Viễn giúp Nghi Ngọc đứng lên, Nghi Ngọc dựa vào người ca ca khóc nói không ra lời, La Hoài Viễn nói,
- “Nghi Ngọc, muội cũng biết thân thế Trình lang?”
La Nghi Ngọc lắc đầu, La Hoài Viễn liền thấp giọng nói,
- “Trình lang... Hắn chỉ là thứ xuất.”
Trần Lan chưa từng nghe qua điều này, ngồi thẳng thân mình nhíu mày hỏi:
- “Đã là thứ xuất, sao lại biến thành con vợ cả?”
La Hoài Viễn liền tiếp tục nói:
- “Trình lang có một người cậu tốt là Lục Gia Học. Lục Gia Học vừa lên chức Đô đốc, liền muốn Trình gia cho bào tỷ của hắn lên làm vợ cả. Nhưng bào tỷ hắn xuất thân rất thấp, nên hắn nhờ thế tử anh Quốc công nhận bào tỷ hắn làm muội tử, mới danh chính ngôn thuận làm vợ cả.”
- “Trình lang khi còn bé thường hay bị huynh trưởng con vợ cả khi dễ, khi đó rất đáng thương. Sau này, hai người con đó gặp lại, sợ Trình lang như chuột thấy mèo.”
- “Muội biết Trình lang đối phó với hai đích huynh kia như thế nào không?” La Hoài Viễn thanh âm càng thấp,
- “Hai đích huynh kia, một người cưới nữ nhi Thạch gia ở Thông Châu, là một ma bệnh, chưa được một năm thì mất. Người còn lại cưới thứ nữ Thông Chính Sử ở Sơn Tây, vị thứ nữ này có tật ở chân. Nhưng không ai dám lên tiếng phản bác...”
La Nghi Ngọc mắt nước mắt lưng tròng nói:
- “Chuyện này... Là như thế nào? Đó là hắn thân thế bất chính, muội, muội lại không có gì có thể nói.”
La Hoài Viễn nhìn muội muội nửa điểm đều không biết sợ hãi, chỉ phải thở dài:
- “Quên đi, nhà chúng ta gia thế không kém, phụ thân quan to tam phẩm, lại có Ngoại công gia cho muội chỗ dựa, sao không xứng với Trình lang. Muội nếu thật sự thích hắn như vậy, thì xin mẫu thân thử lại đi.”
Trần thị thấy con nhìn bà, liền xua tay:
- “Tổ mẫu đã nói không được. Lại nói Trình gia phức tạp, Ngọc nhi tuy rằng có trí tuệ, nhưng tính tình luôn luôn cường ngạnh cao ngạo, làm sao có thể thích ứng được đây.”
Bà đã bớt giận, kêu nha đầu dẫn Nghi Ngọc trở về phòng nghỉ ngơi,
- “Ngươi trở về cẩn thận suy nghĩ, ta ngày mai lại nói chuyện với ngươi. Tú nhi, con dẫn tỷ tỷ con trở về đi.”
La Nghi Ngọc xoa xoa nước mắt, tâm lạnh như bụi, nàng cũng không nói chuyện. Hành lễ rồi rời khỏi phòng Trần thị.
Trần thị lôi kéo hai con trai ngồi xuống, quan tâm việc học của bọn họ.
La Hoài Viễn đọc sách thì luôn luôn không cần bà lo lắng, La Sơn Viễn tính tình đã có chút tản mạn, bà hỏi nhiều vài câu, lại hạ giọng nói đến La Thận Viễn:
- “... Tuy rằng các con ba người đều là huynh đệ, nhưng La Thận Viễn là thứ trưởng tử của chi thứ hai, cùng các con là không cùng chi. Cũng không biết sao, lão thái thái thân thiết với nó rất nhiều, tựa hồ là không thèm để ý đến việc năm đó.”
- “Đừng trách vi nương nói một câu lạnh lùng, về sau La gia có thể ở trong triều nhậm đại chức chỉ có một người, những người khác đều phải tránh tị hiềm. Hoài Viễn, phụ thân con coi trọng con, Liên lão phu nhân đều khen ngợi con, cần phải nỗ lực mới được.”
La Sơn Viễn đứng lên nói:
- “Con tuy rằng đọc sách bình thường, nhưng đại ca lại thập phần trí tuệ, thường xuyên được tiên sinh khích lệ, ở Bảo Định phủ cũng có danh tiếng, mẫu thân không cần lo lắng.”
- “Huống hồ tam đệ tuy rằng đi học, lại không chỗ nào xuất sắc, mẫu thân không cần lo lắng.”
Trần thị nghe đến đó mới nhẹ nhàng thở ra, gật đầu cho hai người nhanh trở về nghỉ ngơi.