Edit: Hitsuji
Beta: Đào Mai
Nghi Ninh kiềm không được nước mắt của mình.
Nàng cũng không nhớ nổi bản thân mình đã bao lâu rồi không khóc như vậy.
Đã hai mươi mấy năm rồi sau khi nàng chết, dù cho bi thương tức giận đến thế nào cũng khóc không được.
Có lẽ Tiểu Nghi Ninh cũng uất ức, có lẽ nàng cũng uất ức. Hiện tại làm thế nào cũng không ngừng nước mắt được.
Bỗng Nghi Ninh nhớ lại kiếp trước, khi tuyết bay đầy trời, Lục Gia Học cầu hôn nàng.
Nàng cách tấm mành nhìn hắn, thiếu niên cao lớn văn nhã như vậy, hai mắt trong suốt nhu hòa mà mang theo ý cười.
Cho dù hắn không trả lời được những điều tổ mẫu hỏi, Nghi Ninh cũng biết là không có gì.
Đây là người mà nàng sắp phó thác chung thân.
Cho nên nàng mới bi thương, tức giận, với việc Lục Gia Học lạnh lùng thì hận thù tràn ngập.
Sao nàng lại có thể không đau lòng đây, nhưng ngày lại ngày xóa mờ dần nỗi hận của nàng, cũng xóa nhòa trí nhớ và áy náy nàng với những người này.
Lâm Hải Như lại không ngừng vỗ lưng nàng, trong phòng im ắng, Tuyết Chi nhẹ chân nhẹ tay bưng một chén nước lê đường đến.
Nghi Ninh nâng hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn những người trước mặt nàng, Lâm Hải Như, Tuyết Chi, còn có La lão thái thái nữa. Các nàng đều quan tâm lo lắng cho mình.
Trong lòng Nghi Ninh dần dần hình thành ý nghĩ, nàng sẽ không bao giờ nói chuyện cũ, cũng sẽ không nhớ chuyện cũ nữa, các nàng nay mới là người thân của mình.
La lão thái thái đau lòng đến ôm nàng, nhỏ giọng nói:
- “Mi Mi nhi, tổ mẫu biết con oan ức. Nhưng đừng khóc nữa mà.”
Tuyết Chi lôi con rùa nhỏ trong hang ra, bước đến trước mặt nàng:
- “Tiểu thư, tiểu thư xem con rùa này có đáng yêu không nào? tiểu thư có muốn chơi với nó không?”
Rùa rụt mình vào cái mai ở trong lòng bàn tay nàng, chỉ ló một chút phần đuôi ở bên ngoài. Bị Tuyết Chi chọt chọt, mới không tình nguyện lú cái đầu nhỏ ra nhìn.
Nghi Ninh nhìn một lúc mới miễn cưỡng cười cười, khiến các nàng lo lắng tìm cách khiến cho chính mình vui vẻ.
Lâm Hải Như và La lão thái thái thấy nàng hết khóc, mới khẽ thở ra.
La Thành Chương đi đến ngoài cửa, nghe tiếng tiếng cười non nớt của đứa nhỏ, trong phòng truyền đến tiếng nói tiếng cười, dường như rất náo nhiệt.
Hắn thở dài, nhỏ giọng bảo nha đầu đi vào thông báo.
La lão thái thái nghe nói hắn đến giải quyết thì khuôn mặt lạnh xuống, bảo để La Thành Chương chờ bà ở chính đường.
Từ ma ma đỡ tay bà chậm rãi bước ra ngoài, ngồi vào ghế thái sư thong thả hỏi.
- “Việc này, con định xử lý như thế nào?”
La Thành Chương nhỏ giọng nói:
- “Con đã răn dạy Kiều di nương. Chỉ là Hiên ca nhi còn quá nhỏ, giờ cũng khó mà nói cái gì.”
Sắc mặt La lão thái thái thoáng tốt hơn chút, chỉ chỉ ghế dựa, ý để La Thành Chương ngồi đối diện bà:
- “Hiên ca nhi nhỏ tuổi, ta cũng không phải thật sự muốn ngươi tính toán với tiểu hài tử. Chỉ là Hiên ca nhi do Kiều di nương nuôi, ta cảm thấy không ổn. Chẳng bằng chuyển Hiên ca nhi sang Hải Như. Hải Như là chính thất, lại không có con, vừa vặn có thể nuôi dạy Hiên ca nhi.”
La Thành Chương nghe đến đó, lại có chút gấp gấp:
- “Nếu không phải Lâm thị chỉ là con buôn, một chữ cũng không biết. Con làm sao có thể để Kiều di nương nuôi nấng Hiên ca nhi. Mẫu thân, Hiên ca nhi ngàn vạn lần không thể đi theo Lâm thị, nó sau này còn phải đọc sách.”
La lão thái thái nghĩ lại, tính nết Lâm Hải Như này cũng đúng thật là không tốt.
Lúc trước bà chọn Lâm Hải Như vào cửa, cũng vì coi trọng nàng làm người lương thiện, không có tâm cơ gì. Nhưng giờ nghĩ lại, sao điểm đó lại trở khuyết điểm của Lâm Hải Như chứ.
La lão thái thái trầm ngâm một lát:
- “Kiều di nương nuôi Hiên ca nhi thì cũng được, nhưng đợi đến khi nó tròn năm tuổi thì không theo nữa. Ít nhất phải ghi dưới danh nghĩa Hải Như mới được, cùng lắm ta phái người chăm sóc nó cẩn thận.”
La Thành Chương nghĩ cũng chỉ có thể như thế, nhớ lúc gần đi Kiều di nương kéo tay áo của hắn đau khổ cầu xin, Hiên ca nhi khóc lóc đáng thương.
Làm cho mẫu tử bọn họ chia lìa, thật là hơi làm khó ép người. Chẳng qua Hiên ca nhi cũng không thể để Kiều di nương tiếp tục dung túng nuôi dưỡng.
La Thành Chương nhìn nhìn nội thất, có chút do dự:
- “Mẫu thân, vậy Nghi Ninh có tốt hơn...”
La lão thái thái lạnh lùng nói:
- “Nghi Ninh mới bảy tuổi. Tối hôm qua nó còn nói với ta, sau này sẽ không bao giờ bướng bỉnh nữa, Con lại oan uổng nó như vậy. Con nói đi?”
La Thành Chương im lặng một lát, từ trong tay áo lấy một cái túi lão hổ ra, nói:
- “Chắc hẳn Nghi Ninh cũng không muốn thấy con, đây là con cho nó đeo, ngài cho nó đi.”
La lão thái thái nhìn nhìn nha đầu bên cạnh, nha đầu tiếp nhận vật đó rồi đi vào nội thất.
Một lát sau nha đầu đi ra ủy khuất nói:
- “Thất tiểu thư không cần, nói để Nhị gia cầm lại.”
Khóe miệng La Thành Chương hơi mím mím cười khổ, nha đầu này thế mà còn mang thù.
Trong lòng hắn vô cùng áy náy, ngoại trừ áy náy với Nghi Ninh, còn có áy náy với mẫu thân của Nghi Ninh - Cố thị.
Hận không thể tự mình làm chút gì đó bù lại cho Nghi Ninh, đáng tiếc lần này tiểu nha đầu thật sự bị hắn làm đau lòng, căn bản không muốn nhìn thấy hắn.
La lão thái thái để Từ ma ma tiễn La Thành Chương đi, bà nhìn bóng dáng con thứ hai đi xa, trong lòng lại lẳng lặng ra một quyết định.
Một ngày nào đó bà sẽ chết, không thể để một mình Nghi Ninh ở lại. Không thể để nàng bị khi dễ.
La lão thái thái nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy thiếu niên có hình dáng đứa nhỏ kia quỳ gối chính mình trước mặt, bên môi có máu, khuôn mặt âm trầm lạnh như băng.
Không biết bà làm như vậy là đúng hay không...
La lão thái thái xiết chặt khăn trong tay.
*** Truyện đăng tại https://www.audiotruyendaomai.com/ và Wattpad DaoMai161 ***
Ban đêm gió lạnh nổi lên, con đường nhỏ cuối tòa nhà, dưới mái hiên treo hai chiếc đèn lồng giấy màu hồng, tỏa ra ánh sáng màu đỏ ấm áp.
Cửa cạch một tiếng mở ra, một chiếc xe ngựa phóng ra khỏi cửa.
Xe ngựa chạy khỏi tòa nhà, sắp sửa vượt qua con đường nhỏ, đột nhiên mắt thấy phía trước xuất hiện một bóng người, xa phu sợ tới mức hô một tiếng kéo ngược dây cương.
- “Ai phía trước? Giữa đêm khuya khoắt, ngươi cũng không sợ dọa chết người sao!”
Người đó nhỏ giọng nói:
- “Ta còn muốn hỏi La tam công tử, khuya khoắt giữa đêm ra ngoài là định làm gì đây?”
Bên trong xe yên tĩnh, sau đó có người vươn tay kéo rèm lên.
Dưới ánh trăng, Trình Lang cao lớn vững chãi, gió đêm thổi tay áo hắn phiêu bay bay, trên mặt ý cười như có như không. Trong ánh mắt mang theo sự lạnh lùng.
La Thận Viễn nhìn hắn đứng ở trước mặt, khóe miệng lộ ra một nụ cười hiếm thấy:
- “Trình nhị công tử thật sự là không có việc gì để làm mà, nửa đêm còn không đọc sách, mà đi theo La mỗ làm gì? Huống hồ La mỗ đi đâu có quan hệ gì với ngươi chứ?”
Trình lang ngẩng đầu, lần đầu tiên hắn nhìn thấy La Thận Viễn, hắn biết người này cũng không bình thản trầm ổn như vẻ ngoài.
Cho tới bây giờ hắn mới chính thức thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt La Thận Viễn, mang chút trào phúng lạnh lùng. Cùng với La Thận Viễn bình thường cứ như hai người.
- “Hoài Viễn nếu biết đệ đệ hắn là người như vậy, nhất định sẽ rất sợ hãi.”
Trình lang mỉm cười nói, “Ngươi có biết bình thường hắn nói ngươi thế nào hay không?”
La Thận Viễn cúi đầu bưng trà uống, thản nhiên hỏi: “Nói như thế nào?”
- “Ta nghĩ La tam công tử hẳn là không cần hỏi.” Ngữ khí Trình lang rất nhẹ, “Việc đó không phải ngươi cũng biết hay sao?”
La Thận Viễn cười cười, ngẩng đầu.
Trình lang phát hiện ánh mắt của hắn cơ hồ là có sức nặng, có cảm giác bức bách.
Nhưng La Thận Viễn bình tĩnh như trước:
- “Trình nhị công tử chắc là hiểu lầm, ta một thứ tử không được sủng, có thể biết cái gì chứ.” Hắn nhìn nhìn sắc trời, tiếp tục nói,
- “Gió nổi lớn như vậy, không chừng một lát trời đổ mưa. Ta còn có việc, không phụng bồi Trình nhị công tử.”
Xe ngựa chạy vòng qua hắn, tiếp tục lao về phía trước.
Chẳng qua Trình lang cũng là tò mò La tam công tử này mà thôi, phát hiện hắn thường xuyên nửa đêm không thấy người, Trình lang mới gom góp manh mối, định chặn đường La Thận Viễn.
Nhưng rốt cuộc La Thận Viễn phải đi làm gì, hắn thật không biết.
Khi không thấy xe ngựa La Thận Viễn nữa, Trình lang cười thở dài trở về. Đây là mặc kệ chuyện của hắn, hay là không muốn lãng phí khí lực.
Có giọt nước rơi vào trên mặt, Trình lang giơ chiết phiến lên che hạt mưa. Nhìn nhìn bầu trời đen, quả nhiên bắt đầu đổ mưa.