Beta: Đào Mai
Nghi Ninh tuy rằng không biết hai người kia là ai. Nhưng nhìn biểu cảm của La Thận Viễn, nàng phỏng chừng hắn biết.
Nàng đi sau lưng La Thận Viễn, nhìn xuyên qua khe hở của Trúc Diệp chỉ thấy một mình Trình lang.
Nghi Ninh nghe được tiếng Trình lang mềm nhẹ hòa hoãn, ý vị thâm trường:
- “Tứ cữu đã dặn dò phải mang người kia về. Các ngươi lại nói với ta không tìm thấy hắn?”
Hộ vệ thấp giọng nói:
- “Nhị công tử, là thuộc hạ làm việc thất trách. Ngài nói hắn chơi cờ với hòa thượng kia ngay tại trong phố nhỏ. Nhưng khi thuộc hạ đi đến nơi đó tìm, thì đã là người đi nhà trống...”
Hắn còn chưa nói xong, lại đột nhiên bị Trình lang nâng tay tát một cái.
Thanh âm bàn tay thập phần vang dội, đánh cho đầu hộ vệ kia quay đi chỗ khác, mặt nhanh chóng sưng đỏ lên.
Trình lang lạnh lùng nói:
- “Ai dạy cho ngươi tìm cớ! Người không thấy không biết đi tìm sao.”
Nghi Ninh cũng bị cái tát dọa sợ.
Nàng nhìn Trình lang cao lớn vững chãi, phong tư xuất chúng. Lại nghĩ tới ánh mắt cầu xin của La Nghi Ngọc, cơ hồ có loại cảm giác nín thở.
Trong đó, một hộ vệ nhận sai lui xuống. Trình lang mới quay đầu lại, trên mặt một mảnh lạnh lẽo.
Nghi Ninh nhìn vẻ mặt của hắn, không biết thế nào lại nghĩ tới tờ giấy trong đóa sen, nghĩ tới chuyện Trình lang và La Nghi Ngọc.
Nàng đột nhiên cảm thấy đau lòng không hiểu được, ở trong lòng dần dần tràn ngập chua xót. Đứa trẻ năm đó... Vì sao biến thành cái dạng này hiện tại?
Trình lang xa lạ này, cùng với người ghé vào đầu vai nàng, bắt chuồn chuồn cho nàng xem, là cùng một người sao.
Sao một điểm nàng cũng không nhận ra.
Một trận gió nhẹ phất qua, lá trúc rụng xoay vòng trên không, trang sức bên hông Nghi Ninh mang cũng phất động theo.
Một hộ vệ khác lập tức cảnh giác ngẩng đầu, nhìn về phía rừng trúc tùng:
- “Là ai ở nơi đó?”
Nghi Ninh theo bản năng vừa nghe tiếng la, quay đầu nhìn cái động trong núi giả kế bên. Liếc mắt một cái có thể nhìn ra nơi này cất giấu người, nàng nhỏ giọng nói:
- “Tam ca, thực xin lỗi. Muội không biết...”
La Thận Viễn cúi đầu nhìn Nghi Ninh đang sợ hãi, thở dài.
- “Không có gì, nơi này là La phủ, bọn họ không dám lỗ mãng. Muội đứng ở chỗ này, không cần đi ra ngoài.”
Hắn nói xong rồi đi ra ngoài, nhìn Trình lang mỉm cười nói,
- “Trình nhị công tử không phải luôn luôn tao nhã, tri thư lễ nghĩa. Thế nhưng cũng có lúc ra tay với hạ nhân.”
Trình lang trước nhìn thoáng qua rừng trúc.
Nơi đó còn có một người, nhưng La Thận Viễn lại che giấu nàng.
Trình lang có chút tò mò với La Thận Viễn, hắn biết người này trên người có rất nhiều bí mật.
Nhưng kỳ quái là La phủ không ai biết chỗ kỳ lạ của hắn. Thậm chí phụ thân, đám người tổ mẫu của hắn cũng không coi trọng hắn.
Khi hai đích huynh nhắc tới hắn, ngữ khí không hề che giấu là không thèm để ý đến hắn.
Trình lang thu hồi ánh mắt, cười nhẹ:
- “Thì ra La tam công tử còn có thói quen nghe lén người ta nói chuyện, La tam công tử muốn nghe, có thể nói với ta, ta nói hết cho công tử nghe là được rồi.”
- “La mỗ không có thói quen này. Chỉ là thấy Trình nhị công tử đang xử trí hạ nhân, cho nên không làm phiền thôi.”
La Thận Viễn ngữ khí hòa hoãn, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, đối đáp trôi chảy.
- “Còn nữa Trình nhị công tử cũng không có ham mê theo dõi người khác, chúng ta giống nhau mà thôi.”
Trình lang nhìn hắn, không nói gì.
“Quấy rầy Trình nhị công tử, thỉnh tiếp tục.” La Thận Viễn hành lễ rồi lui trở về.
Trình lang ý bảo hộ vệ bên người lặng lẽ theo sau:
- “Không cần tới gần, nhìn hắn mang theo ai đến đây.”
Hắn đứng ở dưới bóng cây chấp tay sau lưng chờ, một lát sau hộ vệ đã trở lại, nói với hắn:
- “La Thận Viễn mang theo muội muội hắn, La phủ thất tiểu thư. Nhị công tử, ngài nghĩ có phải...”
Trình lang còn nhớ rõ thất tiểu thư này, tên giống “nàng ấy”, cũng gọi là Nghi Ninh.
Hắn nhìn mấy đóa hoa sen sinh trưởng trên mặt hồ, tựa hồ là đang nghĩ cái gì, dừng một chút nói:
- “Chỉ là một đứa trẻ, hãy quên đi. Ngươi thu thập một chút này nọ, chúng ta ngày mai về nhà.”
Hắn vuốt ve ngọc bội trong lòng bàn tay, đột nhiên nhớ tới khi còn bé ở Ninh Viễn hầu phủ vào mùa hè.
Tấm bình phong mở ra, gió mát mẻ từ bên ngoài thổi vào, trong phòng đốt một lò Lê Hương, hương vị ngòn ngọt.
Hắn ngồi trên đùi nàng, nỗ lực ngẩng đầu lên, nhìn ngón tay Nghi Ninh chỉ vào chữ trên thư sách, dạy hắn đọc từng một câu:
- “... Dư độc ái liên chi xuất, ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên ni bất yêu. Trung thông ngoại trực, bất mạn bất chi, hương viễn ích thanh, đình đình tịnh thực[1]. Lang nhi, vài câu này con nhớ kỹ chưa? Con ngày sau phải làm một người như Liên quân tử.”
Hắn nhu thuận nói: “Lang nhi biết, những gì mợ nói con đều nhớ hết.”
Nàng cười rồi sờ sờ đầu của hắn.
Năm đó, hắn đồng ý với nàng. Có lẽ, trước khi chết, nàng cũng đã liệu đến chuyện vớ vẩn ngày sau của Lục gia và Trình gia...
Nhưng hắn đang ở trong nơi quyền thế, sao có thể ở trong bùn mà không nhiễm bẩn đâu.
Trình lang nắm chặt ngọc bội, sau một lúc lâu nhắm chặt mắt lại.
La Thận Viễn đưa Nghi Ninh về chỗ La lão thái thái, trên đường, Nghi Ninh vẫn cứ suy nghĩ chuyện Trình lang.
Nghi Ninh biết mình không nên tiếp xúc với hắn, cho dù nàng đau lòng đứa nhỏ do chính mình nuôi lớn, vì hắn đã biến thành cái dạng này mà kinh tâm.
Nhưng có biện pháp nào đâu, hắn đã lớn như vậy, nàng cũng không còn là La Nghi Ninh của Ninh Viễn hầu phủ.
Hắn cho dù trở nên như thế nào, đều là chuyện của hắn.
La lão thái thái thấy La Thận Viễn đưa nàng trở lại, lưu La Thận Viễn ở lại ăn cơm trưa.
Lão thái thái đối với việc học của La Thận Viễn cũng không nôn nóng, ngược lại nói: “Xa Thu vi chỉ có hơn tháng, đại ca nhị ca con cả ngày đọc sách, như lâm đại địch, ta sợ bọn họ đều học đến nghẹn hỏng rồi. Hôm nay con ở chỗ này dạy Nghi Ninh đọc sách đi, thanh nhàn một ít cũng tốt.”
La Thận Viễn không có ý kiến gì, đáp ứng lời La lão thái thái. Cầm quyển sách đứng bên sườn dạy nàng xem, im lặng, không nói chuyện.
Nghi Ninh cũng ngồi đọc sách với La Thận Viễn đến tận buổi trưa, cho tới khi La Thận Viễn thấy mặt nàng lộ vẻ khổ sở, nhìn chằm chằm trang sách y như có thâm thù đại hận. Mới xếp sách lại hỏi nàng:
- “Mệt rồi?”
Nghi Ninh gật đầu, La Thận Viễn mới đứng dậy đi về phía La lão thái thái cáo từ.
Nghi Ninh nằm trên ghế quý phi ở thư phòng, nhìn thấy tam ca nàng đi ra hành lang, mới nhẹ thở ra một hơi. Cười nói hẹn gặp lại với La Thận Viễn.
Tuyết Chi cầm một bộ đấu thải trà cụ đi vào, cười khanh khách nói:
- “Tiểu thư nghỉ một lát đi, nô tỳ đã kêu Thúy Chi làm hoa hồng cao cho tiểu thư.”
Tùng Chi bưng điểm tâm lên, mấy khối hoa hồng cao nữa trong suốt trong mâm bạch ngọc.
Đây là điểm tâm do nha đầu Thúy Chi đặc biệt làm cho Tiểu Nghi Ninh, nước hoa hồng nấu sôi để nguội, dùng bột gạo nếp nhồi qua, đậu đỏ làm nhân, lại dùng khuôn làm thành hình phiến lá nho nhỏ. Chưng rồi lại dùng nước giếng trấn, bày trên măm ngọc, còn áo một tầng lớp đường, thập phần tinh xảo.
Nghi Ninh ăn hai khối, nhớ tới chuyện canh móng giò, nói với Tuyết Chi:
- “Về sau kêu tiểu phòng bếp đưa bổ canh cho tam ca làm bữa ăn khuya. Huynh ấy đọc sách rất vất vả.”
Tuyết Chi cười rót cho nàng chén trà:
- “Ngài yên tâm, nô tì sẽ dặn dò.”
Nghi Ninh uống ngụm trà nhuận giọng.
Nàng nhìn kỷ trà cao thượng dưỡng một chậu thạch hộc, đột nhiên hỏi:
- “Tuyết Chi, lần trước ta nghe tổ mẫu nói về Trịnh ma ma hầu hạ mẫu thân ta, nghe nói sau khi mẫu thân chết, bà liền rời khỏi La gia.”
Tuyết Chi quạt cho nàng, Nghi Ninh ghé vào trên ghế quý phi, tiếp tục nói,
- “Bà vì sao lại ra đi?”
Tuyết Chi sửng sốt, tay đang quạt cứng đờ. Tuyết Chi thấy Nghi Ninh tuổi nhỏ, thở dài nói:
- “Khi đó nô tì cũng còn nhỏ, chỉ là tiểu nha đầu ở chỗ đại tiểu thư. Chỉ nghe nói là Trịnh ma ma xin được ra đi.”
- “Lão thái thái giữ lại bà, Trịnh ma ma lại cố ý rời đi. Lúc đó, tiểu thư vừa hơn nửa tuổi, ở trong lòng lão thái thái khóc. Lão thái thái vừa thương tâm vừa giận, liền nói với Trịnh ma ma “đã đi rồi, về sau không cần trở về nữa“.”
Nghi Ninh nhíu mày. Nàng nhớ được lúc đó tổ mẫu đã nói, Trịnh mẹ có oán với La gia cho nên mới đi.
Nàng lại tiếp tục hỏi:
- “Tuyết Chi, mẫu thân chết như thế nào. Thật là bởi vì sinh ra ta nên thân thể suy yếu sao?”
Tuyết Chi cũng không biết, nàng nhìn Tiểu Nghi Ninh ngoan ngoãn tựa vào trên ghế quý phi, mặt non nớt, cùng phu nhân năm đó thật là có năm phần tương tự. Liền nhu hòa nói:
- “Nô tì cũng không biết, nhưng phu nhân rất luyến tiếc tiểu thư. Lúc bà đi, nhắc nhở lão thái thái nhất định phải chiếu cố người, đại tiểu thư quỳ gối bên giường, khóc đến độ không thở nổi...”
Nghi Ninh trong lòng có loại cảm giác vi diệu. Nàng gật đầu, lại nhấp một miệng nước trà.
Tuyết Chi dỗ nàng ngủ trưa, Nghi Ninh đọc sách cũng đã thật sự mệt mỏi, liền đến nằm trên giường.
Nhưng mắt còn mở to, một lát nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn Trình lang, một lát nghĩ vị trưởng tỷ chưa từng gặp mặt kia. Mới dần dần nhắm hai mắt lại.
Tuyết Chi buông màn xuống, dặn tiểu nha đầu đi đứng nhẹ nhàng, không được ầm ỹ Nghi Ninh ngủ trưa.
Nghi Ninh kỳ thật cũng không có ngủ, nửa mơ nửa tỉnh, nàng còn có thể nghe được bà tử bên ngoài nhẹ giọng quát lớn tiểu nha đầu đã làm sai chuyện gì đó.
Thậm chí còn có thanh âm con rùa ở chậu nước lay động.
Xoay người một cái, lại một cái xoay người. Còn có tiếng gió thổi động vào thân cây.
Đột nhiên có người dồn dập chạy vào trong phòng, thanh âm ép tới rất thấp:
- “Tiểu thư đã ngủ?”
Nghi Ninh nghe ra là thanh âm Tùng Chi.
Tuyết Chi đáp: “Đang ngủ, ngươi cũng nhẹ giọng chút, tiểu thư cùng tam thiếu gia đọc sách rất lâu, khó được ngủ một lúc như vậy.”
Thanh âm Tùng Chi có loại áp chế không được khẩn trương:
- “Mau gọi tiểu thư dậy đi, đã xảy ra chuyện.”
Tuyết Chi một lát không nói gì, lại nghe được thanh âm căng thẳng:
- “Kết quả là chuyện gì? Ngươi cứ vội vàng hoảng như vậy. Dù sao cũng còn có lão thái thái, kêu tiểu thư có ích lợi gì?”
“Là tứ tiểu thư...” Tùng Chi tiếp tục nói, “Chuyện Tứ tiểu thư đã bại lộ! Không biết là ai nói đến tai lão thái thái, lão thái thái đã kêu tứ tiểu thư cùng đại phu nhân đến. Tiểu thư cũng biết chuyện này, chúng ta mau kêu tiểu thư dậy đi!”
Nghi Ninh nghe đến đó, trong lòng giật mình một cái.
Nàng mở mắt.