Edit: Bé Muỗi
Beta: Đào Mai
Nghi Ninh cười khổ trong lòng, kỳ thật vì việc này muốn xử lý nàng cũng không có cái gì sai.
Tuy rằng nàng suy nghĩ không chu toàn bằng La lão thái thái, nhưng truy cứu trách nhiệm chỉ là tai bay vạ gió.
Nghi Ninh thanh âm non nớt nói:
- “Con nghĩ nếu nói với tổ mẫu, tứ tỷ chắc chắn sẽ trách con.”
Vừa rồi mọi người cũng đều thấy được, rõ ràng không phải Nghi Ninh nói ra, nhưng La Nghi Ngọc lại hận nàng như vậy. Nếu thật sự là nàng nói ra, La Nghi Ngọc chắc chắn sẽ ăn sạch nàng.
Trần thị nói vậy nhưng cũng sẽ không hòa hoãn với nàng.
Nghe đến đó, La Nghi Ngọc nhìn về phía Nghi Ninh đang quỳ.
Nghi Ninh lại tiếp tục nói:
- “Còn nữa, tổ mẫu sức khỏe không tốt, Nghi Ninh không muốn tổ mẫu phiền lòng...”
Nghe được thanh âm Nghi Ninh còn chút non nớt nói như vậy, bốn phía lại trở nên rất yên tĩnh.
La lão thái thái gắt gao nhắm mắt lại, nước mắt đã muốn trào ra, xiết chặt tràng hạt trong tay.
La lão thái thái sau một lúc lâu mới nói:
- “Cho nên con nói cho tứ tỷ con, nghĩ rằng sẽ ngăn cản được nàng ta có phải không?”
Nghi Ninh gật đầu, có chút do dự nói:
- “Ngày ấy... Con sợ người khác nghe được, kêu riêng tứ tỷ đến phòng trong nói chuyện. Con đã hứa với tứ tỷ sẽ không nói ra ngoài, cũng đã khuyên đừng làm như vậy nữa. Tứ tỷ lúc đó cũng đồng ý với con...”
Trần thị nghe Nghi Ninh nói, trong lòng nghĩ lại mà sợ hãi.
La Nghi Ninh đích xác không có làm sai, nàng ta đều vì muốn tốt cho Nghi Ngọc.
Hơn nữa nàng ta còn nhỏ như vậy, làm chuyện lại rất có đạo lý, vừa rồi lúc nàng ta vừa vào cửa, Nghi Ngọc lại hết lời chỉ trích nàng ta, lúc đó thậm chí bà đã cho rằng, La Nghi Ninh là người nói ra chuyện này.
Thật sự ủy khuất cho Nghi Ninh rồi, đứa trẻ này vô tội.
La lão thái thái thở dài ở trong lòng một tiếng.
Bà chỉ biết đứa nhỏ này tâm địa tốt, bà đã không có nhìn lầm nàng, cũng không yêu thương sai nàng. Nhưng chính vì yêu thương, hôm nay bà càng muốn phạt Nghi Ninh.
Hôm nay chuyện thoạt nhìn chỉ là vì La Nghi Ngọc viết thư cho Trình lang.
Nhưng nếu suy xét rõ hơn, rõ ràng là La Nghi Ngọc bất mãn bà độc sủng Nghi Ninh. Bất mãn như vậy, chẳng lẽ những người khác sẽ không có sao?
Bà hôm nay sẽ cho mấy người đó bà sủng ái Nghi Ninh như thế nào.
La lão thái thái quyết định chủ ý, trấn định cảm xúc tiếp tục nói với Nghi Ninh:
- “Vậy con cũng biết con đã sai ở chỗ nào rồi?”
Nghi Ninh nhìn hốc mắt La lão thái thái ửng đỏ, nàng như trước có chút mờ mịt:
- “Con... Con thật sự không biết!”
Lâm Hải Như rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bà nhìn đứa nhỏ cô độc quỳ ở nơi đó, bên cạnh Trần thị lại ôm La Nghi Ngọc, liền cũng quỳ xuống nói:
- “Lão thái thái, chúng ta nên suy xét thật kỹ ạ. Nghi Ninh nó đã làm sai cái gì mà người muốn nó nhận sai! Con cũng không tin, Nghi Ninh đã vì La Nghi Ngọc tính toán nhiều như vậy, sao nó lại sai lầm cho được?”
La Nghi Tú vừa mới tiến vào, tuy rằng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng vừa rồi nghe Nghi Ninh nói có đạo lý, nàng ta cũng vội vàng gật đầu:
- “Đúng vậy, Nghi Ninh không có làm sai gì hết.”
- “Nó sai ở chỗ biết không nói, cho rằng chính mình có thể giải quyết vấn đề. Vì nó không nên thương mặt mũi Nghi Ngọc, không nên lén nói với Nghi Ngọc. Ngược lại lại tạo cơ hội cho La Nghi Ngọc oan uổng nó, làm xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
La lão thái thái nhìn Nghi Ninh trên mặt mờ mịt vô thố, bà cố nén nước mắt, ngữ khí kiên quyết,
- “Phạt Nghi Ninh đi từ đường quỳ hai canh giờ, ngay lập tức đưa nó đi.”
Nghe đến đó, Trần thị làm sao có thể không rõ, La lão thái thái tuy rằng phạt Nghi Ninh, nhưng rõ ràng nhằm vào La Nghi Ngọc.
Tội lỗi này sao là của La Nghi Ninh, rõ ràng chính là La Nghi Ngọc.
Lão thái thái đang phát tiết cơn giận của bà. Thật ra muốn Nghi Ninh bị phạt, để về sau, đại phòng các nàng sẽ không dám động vào Nghi Ninh nữa.
Bà sợ tới mức đuổi theo cầu tình:
- “Lão thái thái, việc này trách ai cũng không thể trách Nghi Ninh. Con bé thật sự không nên phạt, con cảm kích Nghi Ninh còn không kịp. Đây đều là lỗi của Nghi Ngọc, người cứ phạt Nghi Ngọc đi.”
La Thành Chương nghe những lời Nghi Ninh nói là những câu có đạo lý, liền có chút không đành lòng:
- “Mẫu thân, lần này Nghi Ninh rõ ràng không sai, vì sao phải phạt nó...”
La lão thái thái gắt gao nhắm mắt lại, đột nhiên nói:
- “Từ ma ma, còn không mau mang nó đi!”
Từ ma ma thở dài, tiến lên dắt tay Nghi Ninh đi từ đường.
Nghi Ninh quay đầu lại, rõ ràng nhìn thấy trên mặt La lão thái thái tất cả đều là nước mắt, chóp mũi nàng đau xót, nước mắt cũng dừng không được rơi xuống.
Cái thân ảnh nho nhỏ kia biến mất ở tại cửa chính đường.
La lão thái thái nhìn không thấy nàng nữa, nước mắt rơi lã chã, khóc không thành tiếng.
Bà bình ổn một chút cảm xúc, mới nói:
- “La Nghi Ngọc về sau không được đi lại tùy ý, bên cạnh phải có người trông chừng. Mỗi ngày luyện hai canh giờ nữ hồng, còn lại đi theo Giáo tập ma ma học quy củ.”
La Nghi Ngọc đã hết khóc nổi, hai mắt sưng đỏ lên, nàng ta không nhìn thấy Nghi Ninh, đứng lên chấp nhận.
La lão thái thái đảo mắt qua những người chính đường này, lạnh lùng nói:
- “Nghi Ninh không có mẫu thân, ta sủng nàng nhiều một chút. Các ngươi cũng đều có ý kiến, ta về sau liền đối với nàng nghiêm khắc chút. Các ngươi vừa lòng rồi đó.”
Không đợi những người này nói, La lão thái thái liền đứng lên, kêu Từ ma ma đỡ bà đi vào trong.
Tựa như đã trải qua cả một kiếp người, cả người bà đều mỏi mệt đau nhức.
Mấy người vội vàng vì Nghi Ninh cầu tình, nói đứa nhỏ thật sự không sai, không cần trừng phạt, nhưng La lão thái thái đã đi xa.
Lâm Hải Như lại ngoan tâm, quật cường ra cửa chính đường, đi thằng đến từ đường.
Nha đầu bên người Thụy Hương vội vàng đuổi theo giữ chặt bà lại:
- “Phu nhân, phu nhân, người không đi được đâu.”
La lão thái thái nhìn như phạt Nghi Ninh, kì thực là lo lắng cho nàng. Quỳ liền quỳ, quỳ hai canh giờ có gì phải sợ.
Cũng may Lâm Hải Như cuối cùng đã bị nha đầu kéo trở về. Vừa vặn La Thành Chương muốn tìm bà hỏi chuyện hôm nay, hai người sóng vai đi trở về.
La Nghi Ngọc bị Trần thị mang cảnh tỉnh lại, dọc theo đường đi cũng không nói một câu.
La Nghi Liên cùng Kiều di nương sóng vai đi về sau cùng, Kiều di nương đột nhiên quay đầu nhìn chính đường liếc mắt một cái, thở dài:
- “Lão thái thái sức khỏe... Càng ngày càng không tốt.”
La Nghi Liên nhìn mẫu thân nhu hòa, có chút nghi hoặc.
Kiều di nương không nói thêm gì nữa, mà là đi đến bên người nữ nhi hỏi:
- “Hôm nay xảy ra chuyện gì. Sao lại làm ra sự tình lớn như vậy?”
La Nghi Liên chỉ có thể đoán ra theo như quan sát, nàng rất hiểu La Nghi Ngọc, cũng biết một ít chuyện nàng ta và Trình lang.
Nàng thật không ngờ là La Nghi Ninh lại liên lụy trong đó. Nàng nói:
- “Chắc là vì chuyện tứ tỷ cùng Trình nhị công tử... Bị tổ mẫu phát hiện, Nghi Ninh biết không báo, cũng bị tổ mẫu phạt quỳ. Nhưng cuối cùng con cảm thấy có cái gì không đúng lắm...”
Kiều di nương sờ mái tóc của nữ nhi, thản nhiên nói:
- “Lão thái thái giết gà dọa khỉ, còn không phải muốn nói là muốn oan uổng La Nghi Ninh cũng phải biết kiềm chế. Nghi Ninh bị phạt, nhưng con xem, tất cả mọi người, có ai đồng ý với quyết định này không.”
Bà nở nụ cười, “Tứ tỷ con thật ngu xuẩn, lão thái thái tìm hôn nhân tốt cho nó, gia tộc Lưu gia như vậy nó có thể dễ dàng khống chế. Đó chính là đại vận. Vị Trình nhị công tử kia nếu thật sự nhìn trúng vẻ ngoài xinh đẹp của nó, cưới nó về, không vài ngày đã bị người khác ăn sống nuốt tươi.”
La Nghi Liên đi theo phía sau mẫu thân, tinh tế nghĩ chuyện hôm nay, nhẹ nhàng gật đầu.
Chạng vạng mùa hè mưa to nổi lên.
La Thận Viễn đọc sách ở trong thư phòng, nha đầu của Nghi Ninh đem đến cho hắn một thố chân giò hầm.
Ngoài tấm bình phong từng giọt mưa tí tách, La Thận Viễn ngắm nhìn một lát. Hắn mở nắp, một làn khói mờ toát ra, mấy vị thuốc tỏa ra mùi thơm lừng, đúng thật không phải canh chân giò thông thường.
La Thận Viễn nghĩ đến Nghi Ninh, không khỏi cười, nói với nha đầu kia:
- “Trở về thay ta cảm tạ thất tiểu thư các ngươi.”
Nha đầu kia tỏ vẻ ủy khuất, hốc mắt ửng đỏ nói:
- “Hồi bẩm tam thiếu gia, tiểu thư bị phạt quỳ ở từ đường, nô tì không thể cảm tạ thay người được.”
La Thận Viễn nhăn mày: “Nàng lại bị phạt quỳ?”
Nha đầu bị Tuyết Chi phân phó đến đưa canh đã là vạn phần không tình nguyện, tuy rằng không biết nguyên do sự tình, nhưng rõ ràng thất tiểu thư đều không có làm sai cái gì.
Nhóm nha đầu bà tử hầu hạ thất tiểu thư nên rất yêu thương nàng ta, tiểu thư từ khi ra đời đã được nuông chiều từ bé, làm sao chịu ủy khuất như vậy.
Nàng ta bị như vậy, đám người Tùng Chi, Thúy Chi khó chịu ăn cơm không vô.
Các nàng có chút oán trách La lão thái thái, rõ ràng ngày thường sủng nịch thất tiểu thư như vậy, vì sao lần này nói phạt là liền phạt tiểu thư như thế.
La Thận Viễn nhìn mưa to bên ngoài, nhẹ giọng nói:
- “Từ đường có một chỗ nóc nhà bị dột.”
Từ đường vốn âm lãnh, đến buổi tối lại có từng trận gió lạnh. Hơn nữa mưa to, một đứa trẻ như nàng quỳ gối ở từ đường lạnh lẽo, chung quanh đều là bài vị tổ tông, thế nào cũng rất sợ hãi.
Lão thái thái ngày thường nuông chiều Nghi Ninh, đã xảy ra chuyện gì mà muốn phạt nàng?
Nha đầu lăng lăng ngẩng đầu, vốn muốn hỏi sao La Thận Viễn biết từ đường có một chỗ bị dột.
Nhưng lại nghĩ tới lần trước người mang thất tiểu thư xuất môn, tam thiếu gia bị phạt quỳ đầy đủ nửa tháng ở từ đường, bên trong từ đường có cái gì, hẳn là hắn đều biết rất rõ ràng.
La Thận Viễn nghĩ đến xuất thần, nghĩ đến Nghi Ninh cười sáng lạn hỏi hắn muốn uống canh chân giò hay không.
Lại nghĩ tới lần trước khi nàng sốt cao, đần độn cầm lấy tay áo của hắn, không chịu buông tay, giống như thập phần ỷ lại hắn. Trong lòng dường như bị cái gì xiết chặt lại một chút.
- “Từ đường có người hầu hạ nàng không?” Hắn tiếp tục hỏi.
Nha đầu lắc lắc đầu:
- “Lão thái thái nói quỳ chừng hai canh giờ. Bên trong từ đường đều là vật quý, nhóm nô tì sợ va chạm, cũng chỉ có thể ở bên ngoài canh giữ. Đại phu nhân cũng rất lo lắng, đưa tứ tiểu thư về rồi liền đi quỳ cầu lão thái thái khai ân, nhưng lão thái thái không nói gì...”
Nha đầu còn chưa nói xong, La Thận Viễn đã cầm lấy một cây dù, ra khỏi thư phòng tiến vào màn mưa.
Nhìn bóng người dùng dù chống đỡ mưa gió, rất nhanh đã bước đi xa. Trên bàn, thố canh còn bốc khói, hẳn là người nào đó chưa uống một ngụm nào.
Nghi Ninh rất rõ ràng vì sao La lão thái thái phạt nàng quỳ, nghĩ đến lúc đi, trên mặt tổ mẫu toàn nước mắt, trong lòng nàng cũng rất khó chịu.
Sau lần này, đại bá mẫu cùng La Nghi Ngọc lại có bất mãn với nàng, thế nào cũng tìm cách gây chuyện với nàng.
Nghi Ninh yên lặng nhìn bài vị tổ tông La gia, trên xà nhà treo một tấm biển “Tổ đức lưu danh“.
Buổi tối ở từ đường cực lạnh, lúc ban ngày, Nghi Ninh chỉ mặc trang phục mỏng manh của mùa hạ.
Vừa vặn ban đêm lại có mưa, càng thêm lạnh vô cùng. Nàng nhìn cây nhang cắm trong lư, cũng không biết đã qua bao lâu...
Nàng quỳ gối trên sàn lạnh như băng, đầu gối mất cảm giác, hai bắp chân có chút tê mỏi đau đớn.
Náo loạn lâu như vậy, cơm chiều còn chưa được ăn.
Không biết tổ mẫu thế nào, bà đang bị bệnh, hôm nay lại tức giận như vậy...
Nghi Ninh cố gắng dời đi suy nghĩ của mình, thân thể không khống chế được, không ngừng run lên.
Bốn phía yên tĩnh một chút thanh âm cũng không có, từ đường thoang thoảng mùi đàn hương. Nghi Ninh cảm thấy ý thức hoang mang.
- “Nghi Ninh.”
Nàng đột nhiên nghe được có người kêu nàng.
Nghi Ninh quay đầu lại nhìn thấy La Thận Viễn đang đứng ở cửa. Đầu vai hắn hơi ẩm ướt, thu ô tiến vào, kéo vạt áo quỳ xuống bên cạnh nàng.
“Tam ca... Sao huynh lại tới đây...”
Nghi Ninh nghe được thanh âm của mình có chút suy yếu.
- “Còn nửa canh giờ nữa là hết rồi.” La Thận Viễn ngữ khí bình thản lại làm cho nàng cảm thấy yên ổn, “Muội đừng sợ.”
Nghi Ninh khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nốt ruồi son ở đuôi lông mày càng đỏ sẫm.
Nàng lại nỗ lực mỉm cười: “Muội... Không sợ.”
Nghi Ninh nhìn thân ảnh hắn cao lớn, nghĩ rằng hắn thì ra cũng quỳ như vậy ở từ đường sao.
Một người trầm mặc nhìn bài vị tổ tông, trong lòng nghĩ cái gì không có người nào biết.
Thời gian trôi qua, đã tới giờ, gã sai vặt của La Thận Viễn tiến vào truyền lời.
- “Tam thiếu gia, hết giờ rồi.”
La Thận Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Nghi Ninh đã từ từ nhắm hai mắt, dường như đã không còn tỉnh táo.
Hắn đứng lên đi đến bên người Nghi Ninh:
- “Nghi Ninh, muội có sao không?”
Nghi Ninh miễn cưỡng mở mắt, ngữ khí cơ hồ là hơi thở mong manh:
- “Muội... Không có việc gì. Chỉ là đầu gối đau quá...”
Nàng chưa nói xong, lại đột nhiên bị La Thận Viễn ôm ngang lên.
Nhìn nàng suy nhược nằm trong lòng mình. La Thận Viễn nói cũng chưa nói, ôm nàng ra khỏi từ đường.
Tới cửa, bọn nha đầu đều thực kinh ngạc, La Thận Viễn thản nhiên nói:
- “Bung dù đi theo.”
Hắn đi ở phía trước, bước chân trầm ổn lại mau.
Hình như là tam ca ôm nàng, Nghi Ninh ngửi thấy được hương vị trên người hắn, ấm áp quen thuộc.
Nàng đột nhiên hơi tỉnh táo, bắt được vạt áo La Thận Viễn. Chỉ cần có tam ca ở đây, nàng hẳn là không cần lo lắng.
Nàng yên tâm mà nhắm mắt lại.