Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 47: Chương 47




Beta: Đào Mai

Trong phòng, La Thận Viễn đặt ly trà xuống, nhíu mày hỏi:

- “Muốn huynh quản giúp muội?”

Nghi Ninh gật đầu, nàng mở hộp ra cẩn thận nhìn từng tờ văn thư mỏng manh này.

Hiện tại nàng chưa tiện quản lý, nếu theo tính cách của nàng, những thứ này để bản thân giữ vẫn an tâm hơn, dĩ nhiên để La Thận Viễn giữ nàng cũng yên tâm.

Nhưng ngay sau đó nàng lại bổ sung:

- “Tam ca, huynh giúp muội quản, muội nhìn rồi học theo. Chẳng qua đến lúc muội cập kê, huynh vẫn phải trả lại cho muội đó...”

La Thận Viễn bật cười, tiểu nha đầu này nghĩ gì thế, tham lam bạc của nàng hay sao?

Nghi Ninh nhìn hắn cười thấy được ý tứ, trong đầu liền nghĩ lời mình nói ra mang nghĩa khác không tốt. Sợ hiểu lầm, lập tức lại bổ sung:

- “Huynh chớ nên hiểu lầm, cũng không phải là sợ huynh tham bạc của muội. Mà là huynh sau này phải thi Tiến sĩ rất bận rộn, để những chuyện này làm phiền huynh them không ổn.”

Nàng lại nói:

- “Lợi nhuận của những cửa hàng, điền trang này chia ba phần cho huynh.”

La Thận Viễn mới tiếp:

- “Có thể giúp muội quản, nhưng lợi nhuận không thể tính như vậy. Lợi nhuận của những cửa hàng, điền trang này toàn bộ hãy thu về chỗ của huynh, lúc nào muội cần dùng tiền tìm huynh đưa bạc cho muội. Đợi sau này muội trưởng thành huynh gộp hết lại đưa cho muội, bây giờ không được.”

Nghĩ đến Nghi Ninh vốn trải qua cuộc sống xa xỉ, sợ nàng không có cảm giác tiền bạc là gì tùy tiện tiêu xài. La Thận Viễn cảm thấy cũng không cần khiến nàng phải so đo.

Nghi Ninh trong lòng cũng dở khóc dở cười, xem đấy, đây chính là chỗ tốt của việc là tiểu hài tử.

Nhưng mà nghĩ qua cũng có đạo lý, lượng bạc đáng kể như thế nếu đặt ở chỗ của nàng, không an toàn lắm.

Dẫu sao thất phu vô tội, hoài bích có tội.

Từ ma ma cũng ở bên cạnh nói:

- “Thất tiểu thư, nô tỳ thấy Tam thiếu gia nói cũng đúng. Ngài muốn dùng bạc cứ tìm ngài ấy lấy tiền là được.”

Nghi Ninh cuối cùng đồng ý, nàng đưa cái hộp cho Từ ma ma, để bà thu vào giúp mình. Còn chìa khóa đồng kia đưa Tuyết Chi, định sau này trở lại nhìn những thứ tổ mẫu truyền cho nàng.

Từ ma ma liền với La Thận Viễn:

- “Lão thái thái vừa đi, những quản sự, người đứng đầu thôn trang kia đều phải tới tang lễ. Nô tỳ mang bọn họ tới gặp ngài, về sau bọn họ do ngài phụ trách. Ngày mai gặp mặt ở ngay thiên thính thế nào?”

La Thận Viễn nhìn Nghi Ninh, phát hiện nàng cũng nhìn mình, tròng mắt tròn tròn đen lúng liếng, hơn nữa tràn đầy mong đợi.

- “Chiều mai, sau khi ta cùng với phụ thân tiếp khách khứa xong đã.” La Thận Viễn nói với Từ ma ma.

Nghi Ninh nghe được đồng ý, lập tức kéo ống tay áo của La Thận Viễn cười nói:

- “Vậy cám ơn Tam ca!”

Nàng đối với hắn luôn có loại tin tưởng đặc biệt.

La Thận Viễn nhìn bàn tay lôi kéo mình của nàng, lặng lẽ nghĩ.

Sau khi Tam ca rời đi, nha đầu bưng nước nóng vào cho Nghi Ninh rửa chân.

Nghi Ninh nhìn Từ ma ma sửa sang lại chăn nệm cho nàng, vẫn cảm thấy tình cảnh này vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Tổ mẫu mặc dù ra đi, nhưng bà vẫn thời thời khắc khắc bảo vệ nàng.

Nghi Ninh nằm ở trên giường lặng lẽ nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, chẳng qua là giờ đây nàng rốt cuộc cũng không thể chỉ làm hài tử nữa.

Nàng lẳng lặng nhắm mắt, trong lòng bình ổn lại.

** Truyện đăng tại https://www.audiotruyendaomai.com/ và Wattpad DaoMai161 **

Sáng sớm ngày kế, Tuyết Chi rửa mặt chải đầu cho Nghi Ninh. Vẫn hiếu phục, đầu chải song nha kế. Sau đó dùng bữa sáng tại chỗ của Lâm Hải Như.

Nha đầu bày cháo trắng, tô mật bính, củ cải muối các loại.

Lâm Hải Như sợ Nghi Ninh không quen đồ ăn nơi này của bà, lại cho làm rất nhiều điểm tâm cho nàng, bánh chẻo thủy tinh nhân tôm, bánh bao nhân đậu nhuyễn, trong chén của Nghi Ninh bị bà chất tựa như ngọn núi.

- “Con dạo này gầy đi, mau ăn nhiều vào.”

Lâm Hải Như cười, phân phó nha đầu nhanh chóng bưng món hồng tảo nhũ cao hấp lên, Nghi Ninh thích ăn món này. Chẳng qua làm món điểm tâm này quá rườm rà, ngày thường rất ít làm cho nàng ăn.

Ngày đầu tiên Nghi Ninh dùng cơm ở chỗ của bà, thế nào cũng phải hấp cho nàng.

La Nghi Liên mang Hiên Ca Nhi tới thỉnh an Lâm Hải Như.

Nàng cũng mặc đồ tang, mấy tháng nay vóc người tựa hồ cao thêm chút, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ.

Nàng và Hiên Ca Nhi hành lễ với Lâm Hải Như, Lâm Hải Như vẻ mặt nhàn nhạt ừ một tiếng.

Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn một cái, vậy mà không thấy bóng dáng Kiều di nương đâu. Làm di nương như thế nào có thể không đến thỉnh an chủ mẫu, vậy không quá hợp quy củ rồi.

Nàng hỏi La Nghi Liên:

- “Lục tỷ, di nương không đến ư?”

La Nghi Liên chỉ thở dài nói:

- “Hôm qua phụ thân thương tâm không dứt, di nương bận chăm sóc phụ thân. Sáng sớm có chút không thoải mái.” Nàng cười cười nói,

- “Tổ mẫu qua đời, Thất muội dời đến ở nơi này của mẫu thân. Chắc hẳn ngày sau thường lui tới. Còn phải hoan nghênh Thất muội muội tới mới được. Tỷ quen thuộc Tây viện này, về sau Thất muội muội nếu mong muốn chơi đùa gì, đến tìm tỷ là được.”

Nghi Ninh cám ơn, lúc này nha đầu bưng lên hồng tảo nhũ cao vừa mới hấp xong, Hiên Ca Nhi đứng ở bên cạnh La Nghi Liên thấy món này, thế nhưng đong đưa ống tay áo của tỷ tỷ ồn ào muốn ăn:

- “Hiên Ca Nhi muốn cao! Hiên Ca Nhi muốn cao!”

Lâm Hải Như ngày thường không ưa thích hai tỷ đệ này, đĩa cao này là đặc biệt chuẩn bị cho Nghi Ninh, càng không muốn giao ra.

Chẳng qua Hiên Ca Nhi dẫu sao cũng còn đòi, Lâm Hải Như để bà tử đưa đĩa sang, cho Hiên Ca Nhi lấy một khối.

Nghi Ninh cũng không để ý, nàng dù thích ăn đến đâu nữa vẫn là người lớn, sao có thể so bì với hài tử.

Hiên Ca Nhi thấy vậy lại vui vẻ, ở trong phòng của Kiều di nương, món thích ăn đều phải cho nó, ngay cả La Nghi Liên cũng đều nhường hết cho nó. Chỉ lấy một khối sao mà được. lại lớn tiếng nói:

- “Hiên Ca Nhi muốn hết!” tiến lên mấy bước liền đem cái đĩa ôm vào trong ngực mình.

La Nghi Liên thấy đệ đệ như vậy, bất đắc dĩ cười.

- “Mẫu thân chớ nên trách móc, tuổi đệ đệ còn.”

Lâm Hải Như thiếu chút nữa vỗ đũa xuống bàn, đây là bà sáng sớm căn dặn phòng bếp chuẩn bị cho Nghi Ninh.

Nghi Ninh vậy mà một khối cũng chưa ăn. Cố tình Hiên Ca Nhi là bảo bối của nhị phòng, ai cũng muốn cưng chiều nó, ngược lại càng ngày càng nuông chiều.

Nha đầu ngoài cửa thông truyền, kêu Nhị lão gia tới.

Nghi Ninh nghe thấy tiếng, đặt chén trong tay xuống. Lập tức cười nói:

- “Hiên Ca Nhi thích ăn, đều nhường cho đệ ăn được rồi? Nhưng mà cũng không nên giành giật, đệ ngoan ngoãn lại đây ngồi, chỗ Thất tỷ còn có cháo trắng, đệ phối hợp ăn có được hay không?”

Hiên Ca Nhi không thích vị Thất tỷ tỷ xa lạ này, lắc đầu nói:

“Ta không thích ăn cháo! Ta không thích ngươi, cũng không muốn ngồi cạnh ngươi!”

La Thành Chương vừa vặn vào, mấy hài tử thỉnh an ông. Ông liếc qua Hiên Ca Nhi ôm cái đĩa, nhíu mày lại nói:

- “Hiên Ca Nhi, con đây là làm cái gì. Thất tỷ của con chia cháo cho con, con không muốn cũng được, sao có thể nói năng như vậy!”

Nghi Ninh mới vừa mất tổ mẫu, hôm nay vừa mới chuyển tới nơi này của ông thôi.

Ông ở ngoài cửa lại nghe được thanh âm khách khí của Nghi Ninh, đối với người đệ đệ này cũng là quan tâm, trong tâm vui mừng.

Ông nghĩ đến Hiên Ca Nhi tuổi còn nhỏ, nói chuyện thế nhưng thương tổn lòng người như vậy.

Nghi Ninh dường như hề để ý, nhẹ nhàng nói:

- “Phụ thân không nên trách đệ đệ, tuổi đệ ấy còn nhỏ, nói chuyện có chút thẳng thắn mà thôi.”

La lão thái thái mới mất, trong lòng La Thành Chương là thời điểm thương tâm.

Trông Nghi Ninh lẻ loi trơ trọi, ông tự nhiên đau lòng thêm mấy phần. Ông ngồi xuống nói với Hiên Ca Nhi:

- “Ma ma của con hẳn có dạy qua cho con, như thế nào cự tuyệt người nhà? Xin lỗi Thất tỷ tỷ của con đi.”

Hiên Ca Nhi thấy phụ thân luôn luôn thích ôm mình, thương mình có chút tức giận, mới ủy ủy khuất khuất, không tình nguyện nói:

- “Cám ơn Thất tỷ tỷ, Hiên Ca Nhi trước khi tới đã ăn cơm, mới không uống cháo của Thất tỷ tỷ. Mới vừa rồi xin lỗi Thất tỷ tỷ.”

La Nghi Liên nhìn bộ dáng này của đệ đệ, có chút đau lòng.

Nàng và Kiều di nương đều đem Hiên Ca Nhi thành bảo bối mà cưng chiều, nàng mềm giọng nói:

- “Phụ thân, Hiên Ca Nhi gần đây cũng rất thương tâm vì tổ mẫu. Nữ nhi trở về nhất định dạy dỗ Hiên Ca Nhi thật tốt.”

Thấy Hiên Ca Nhi nhận lỗi, La Nghi Liên vốn luôn khôn khéo hiểu chuyện cũng góp lời, sắc mặt của La Thành Chương mới hoãn hòa lại, để hai tỷ đệ lui xuống trước.

La Nghi Liên lúc gần đi liếc Nghi Ninh một cái, Nghi Ninh thần sắc nhàn nhạt gắp bánh chẻo thủy tinh ăn, cũng không nhìn nàng.

Hiên Ca Nhi ngang ngược như vậy, nha đầu bà tử bên người Lâm Hải Như cũng không nói gì, chắc hẳn thường ngày đã quen rồi.

Khó trách đều bị Kiều di nương sủng hư.

La Thành Chương ngồi xuống cạnh Nghi Ninh, nha đầu cũng sắp xếp chén đũa cho ông, ông mềm giọng hỏi nàng ở chỗ của Lâm Hải Như có tốt hay.

La Nghi Ninh gật gật đầu nói:

- “Mẫu thân đối tốt với con lắm, còn cho làm hồng tảo nhũ cao mà con thích nhất, con thích mẫu thân.”

Ca ngợi của hài tử chính là tốt nhất.

La Thành Chương thấy tâm tình Nghi Ninh thoải mái, mới thở dài sờ đầu nàng.

- “Tổ mẫu của con đi rồi, ngày sau hãy ngoan ngoãn theo mẫu thân con. Đồ tổ mẫu để lại cho con, Tam ca con đã nói qua với phụ thân.”

La Thành Chương nhìn nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, dường như rất chuyên chú nhìn ông, không khỏi cười cười nói,

- “Phụ thân đều biết. Nếu là tổ mẫu để lại cho con, phụ thân cũng động tới, sau này toàn bộ thành đồ cưới theo con xuất giá.”

Khi biết La lão thái thái đem toàn bộ để lại cho Nghi Ninh, La Thành Chương không biết có cảm giác gì. Dù sao bất kể ở trong tay ai, tóm lại là rơi vào nhị phòng.

Cho nên khi La Thận Viễn suốt đêm sắp xếp mọi chuyện, ông cũng rất ủng hộ.

- “Chẳng qua đại tẩu sợ là không cao hứng.”

La Thành Chương hạ tay xuống, với Lâm Hải Như,

“Nàng trấn an đại tẩu cho tốt, hết thảy mọi chuyện chờ đại ca trở về hẳng nói. Còn như chuyện phân nhà phải chờ thêm chút...”

Ông thoáng trầm ngâm. Lão thái thái vừa mới mất phân nhà, đây là bất hiếu.

Hẳn nên chờ thêm để xem xét, tính thời gian bọn họ cũng nên từ kinh thành trở về rồi.

Lâm Hải Như và Trần thị không hợp nhau, bà rất muốn phân nhà. Nhưng La Thành Chương vẫn chưa bộc lộ ý kiến, bà có chút thất vọng.

La Thành Chương ăn xong điểm tâm liền đến linh đường, Nghi Ninh cũng buông chén đũa, hỏi Lâm Hải Như:

- “Mẫu thân, Kiều di nương thường xuyên không đến thỉnh an ngài sao?”

Lâm Hải Như hừ tiếng:

- “Nàng còn không phải làm cái vẻ hồ ly tinh, phụ thân con cố tình lại sủng ái nàng ta... không đến cũng tốt, ta lười phải thấy nàng ta!”

Nghi Ninh trong đầu nghĩ Lâm Hải Như những phương diện này là hồ đồ. Thỉnh an hay không, không phải vấn đề bà có muốn thấy hay không, mà là vấn đề thái độ của Kiều di nương, cũng là vấn đề thái độ của mọi người trong phủ này đối với Kiều di nương.

Nàng nhỏ giọng ở bên tai của Lâm Hải Như nói:

- “Mẫu thân, lần sau ngài nếu bất mãn với bà ta, con sẽ giúp người, như thế nào?”

Lâm Hải Như nhìn Nghi Ninh, không hiểu nàng có ý gì.

Nghi Ninh liền cười cười, kế mẫu đối với nàng tốt như vậy, nàng đương nhiên cũng phải có qua có lại chứ.

- “Có số việc con làm dễ hơn so với ngài.” Nghi Ninh nói, “Ngài tin con là được.”

Lâm Hải Như mặc dù không biết Nghi Ninh định làm chuyện gì, nhưng bà biết cái đầu kia của Nghi Ninh xoay chuyển rất linh hoạt.

Nha đầu Thụy Hương của bà dẫu sao vẫn có chút cơ trí, cũng gật đầu theo:

- “Nô tỳ thấy Thất tiểu thư có lý, Nhị thái thái, ngài nghe Thất tiểu thư hẳn không sai.”

Lâm Hải Như lại đáp ứng, chẳng qua bà cũng không coi trọng, tiếp tục gắp thức ăn vào chén cho Nghi Ninh khuyên nàng ăn nhiều chút.

Nghi Ninh dở khóc dở cười, nàng đã ăn no rồi a.

Xem ra Lâm Hải Như thực cảm thấy nàng gầy.

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng của nha đầu, hình như kêu Nhị thái thái, thanh âm rất dồn dập.

Lâm Hải Như buông đũa xuống, bữa cơm này ăn sao mà cứ không yên ổn như vậy, những người này tới tới lui lui có để bà ăn hay không đây.

Chuẩn bị chờ nha đầu kia vào cửa liền mắng một trận, nha đầu kia nhưng thở hổn hển nói:

- “Nhị thái thái, Thất tiểu thư, là... là Đại tiểu thư... Đại tiểu thư từ kinh thành trở lại rồi, Đại tiểu thư trước phái người truyền tin, mời ngài trước tới cửa thùy hoa! Đại gia cũng mới vừa đến, Đại thái thái trên đường ra cửa thùy hoa! Nô tỳ vội vàng quay về báo với ngài một tiếng.”

Lâm Hải Như nghe xong sửng sốt.

Trưởng tỷ của Nghi Ninh La Nghi Tuệ trở lại rồi.

Nghi Ninh rõ ràng thấy được, nét mặt của Lâm Hải Như trong lúc nhất thời rất phức tạp, cao hứng cũng không phải, không cao hứng cũng không phải. Nếu bảo xem xét kỹ càng, giống như có điểm sợ sệt.

Bà quay đầu có chút do dự nói với Nghi Ninh:

- “Nghi Ninh, trưởng tỷ của con trở lại... con muốn gặp không?”

Nghi Ninh dĩ nhiên muốn gặp.

Vị trưởng tỷ La Nghi Tuệ này của tiểu Nghi Ninh, nàng quả thực khâm phục rất lâu rồi!

Thường ngày chỉ nghe thấy nàng qua lời của người khác, cũng biết đến tột cùng là nhân vật như thế nào.

PS: Đào đã đăng trên kênh audio truyện của mình trước 5 chương nhe các bạn... Nếu các bạn muốn coi trước thì vào đây “https://www.audiotruyendaomai.com/2019/02/edit-truyen-nhat-ky-duong-thua-tuong.html”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.