Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 51: Chương 51




Beta: Đào Mai

Âm thanh đạo sĩ làm phép đến tầm chiều tối ngưng lại, người tới chia buồn cũng vãn hơn.

Không bao lâu nữa tổ mẫu được hạ táng.

Nghi Ninh ngắm núi xanh lúc hoàng hôn, ngắm ánh tà dương chiếu từ mái ngói hiên nhà xuống, trong cái lạnh giá của lúc chạng vạng, chỉ còn chính đường đèn đuốc sáng trưng.

- “Mi Mi, muội nhìn gì vậy?” La Nghi Tuệ hỏi nàng.

Nghi Ninh lắc đầu không có gì, mà ma ma trong chính đường cuối cùng cũng mở cửa, La Nghi Tuệ dắt nàng, theo sau Lâm Hải Như tiến vào.

Trần thị ngồi phía chính đường, La đại gia ngồi bên cạnh bà, nam quyến trong phủ đều ở đây.

Thấy La Nghi Tuệ dắt Nghi Ninh vào, sắc mắt Trần thị không dễ coi lắm, bà cười:

- “Tuệ tỷ nhi, Nghi Ninh còn nhỏ, hay hãy để ma ma mang nàng ra ngoài chơi.”

- “Mi nhi thông minh, sẽ không làm phiền Đại bá mẫu đâu.”

La Nghi Tuệ cười trả lời.

La Thận Viễn ngồi phía bên phải của La Nghi Tuệ, nhàn nhạt:

- “Nghi Ninh, đến chỗ Tam ca này.”

Nghi Ninh ngoan ngoãn tới cạnh, trưởng tỷ cũng không ngăn cản nàng, nâng ly trà lên uống.

Nghi Ninh không biết rốt cuộc buổi chiều hai người này đã nói những gì, nhưng chắc chắn phải liên quan đến chuyện chia nhà, nàng ngẩng đầu nhìn Trần thị.

Trần thị trong lòng ngột ngạt.

Bà không tán thành việc chia nhà, mấy năm nay bà quản việc bếp núc, cuộc sống của cả gia đình chẳng phải rất tốt sao.

Tuy chi tiêu của đại phòng nhiều hơn chút, nhưng chuyện này cũng có lý do của nó. Chưa kể về lâu về dài, phòng nhì có vị Ninh Viễn Hầu thế tử phu nhân La Nghi Tuệ, thêm bên ngoại là Cố thị đất Bảo Trì.

Dù mấy năm nay Cố gia thao quang dưỡng hối (Thao quang dưỡng hối: Giữ kín tài năng cho người ta biết (Nguồn: http://hvdic.thivien.net/whv/韜)), nhưng Cố lão thái gia vẫn là đế sư của đương kim Thánh thượng, chỉ cần ông còn, Cố gia không suy tàn.

Đại phòng trông hưng thịnh, nhưng nếu không có chỗ dựa vào, có thể sụp đổ chỉ trong chốc lát.

Trần thị nói chuyện với La đại gia, thực ra La đại gia cũng sớm suy nghĩ đến, bèn ngầm cho phép Trần thị làm theo.

Bà mời La Thành Chương tới, chính là để bàn chuyện trong phủ sau này.

Ai ngờ chưa được mấy câu, nhân tinh của phòng nhì kia từng người kéo tới, La Thận Viễn đến trước, tiếp đó La Nghi Tuệ mang La Nghi Ninh theo vào.

La đại gia đã nói trước với Trần thị từ sớm, Nhị đệ này của ông chưa từng chịu khổ, trước giờ luôn thuận buồm xuôi gió. Hạ thủ từ ông ta rất dễ dàng.

Chứ còn hạ thủ với La Nghi Tuệ hoặc La Thận Viễn, gặp khó khăn.

Chẳng qua nếu đều đã tới, lý nào lại đuổi người ra ngoài.

Trần thị bảo ma ma mang sổ sách lên, bà dùng trà thấm giọng:

- “Cái nhà này không thể một ngày không có chủ, trước kia lúc lão thái thái còn sống, rất nhiều chuyện do ta quản. Ta tự nhận tuy quản chưa tốt, nhưng cũng không để xảy ra chuyện rắc rối gì, giờ đây lão thái thái không còn, chúng ta chẳng lý nào tách nhà ngay được.”

Bà nói với La Thành Chương:

- “Nhị đệ nếu không chê, ta tiếp tục quản. Đại ca đệ cũng có ý này.”

- “Lúc lão thái thái còn sống, giao chút việc cho Thận Viễn, tuổi trẻ khí thịnh, e không chỉ xử lý không tốt vụ việc trong nhà mà còn ảnh hưởng đến việc đọc sách của hắn.”

- “Chi bằng chuyển những việc đó sang cho ta, chi phí ăn mặc của phòng nhì chắc chắn không thiếu.”

Nghi Ninh nghe mà buồn cười.

Thời điểm La lão thái gia còn sống lập ra quy củ, sản nghiệp của tổ tiên huynh đệ chia đều.

Nhưng lúc trước Trần thị làm đương gia, tài sản trong phủ đều đưa gần hết cho đại phòng, hai huynh đệ La Hoài Viễn tiêu pha hằng ngày càng không nhỏ.

Tổ mẫu lúc trước mở một mắt nhắm một mắt, cuối cùng nhẫn nhịn không nổi, chỉ định La Thận Viễn quản thay Đại bá mẫu, lợi nhuận của trà trang giờ càng ngày càng tăng, xử lý không tốt chỗ nào vậy?

La Thành Chương nhìn La đại gia.

Những năm này ngăn cách giữa huynh đệ không nhỏ, dù là huynh đệ ruột thịt, nhưng không thân thiết với nhau.

Ý tứ của đại tẩu khẳng định là ý tứ của ông ta.

Nếu trưởng nữ không tìm ông nói chuyện, cứ nhượng lại cho đại phòng như vậy cũng chẳng vấn đề gì.

Không phải ông không biết những chuyện kia của đại phòng, chẳng qua ông giống với lão thái thái, cho rằng gia trạch bình an là điều quan trọng nhất, nên chưa từng nói gì.

La Thành Chương chậm rãi,

- “Đại tẩu chuyện này... Ta không làm chủ được, tẩu thương lượng với Tuệ tỷ nhi đi.”

Để ông đối mặt với Trần thị sao được chứ, đại ca còn ngồi ngoài rìa không nói gì.

Khuôn mặt Trần thị đơ ra, quả nhiên sau khi La Nghi Tuệ trở về, nhị phòng này như thể tìm được người tâm phúc, mỗi người đều thẳng lưng rồi.

Bà nhìn về phía La Nghi Tuệ, cười nói:

- “Tuệ tỷ nhi là cô nương đã gả ra ngoài, nhưng dựa theo thân phận của Tuệ tỷ nhi, muốn quản chuyện của La gia cũng không phải không thể...”

Ý trong lời này của Trần thị là muốn khiến La Nghi Tuệ đừng quản.

La Nghi Tuệ nghe đến chỗ này thì đứng lên, mỉm cười:

- “Đại bá mẫu nói không đúng, mặc dù con đã gả ra ngoài, nhưng thân phận đích trưởng nữ vẫn còn đây. Chúng đệ muội còn tấm bé, Thận Viễn bận bịu việc học hành, con không quản ai quản.”

Bằng câu này nàng khiến Trần thị nghẹn họng. Sau đó tiếp:

- “Con đương nhiên không đồng ý.”

Nàng hành lễ với Trần thị, ngẩng đầu lên,

- “Con với phụ thân suy nghĩ mấy ngày, đại bá mẫu có ý định này, con ngược lại có ý kiến khác. Chi bằng chia nhà thích hợp hơn.”

Trần thị sớm đoán được tính toán của La Nghi Tuệ, đến khi nghe vẫn không thoải mái, cười cười:

- “Lời này của Tuệ tỷ nhi quá tuyệt tình rồi. Lão thái thái vừa mới đi, hai phòng chúng ta đương hòa thuận, tách ra há chẳng phải bất hiếu với lão nhân gia ngài. Nếu lão nhân gia ngài dưới suối vàng biết được, sợ rằng thương tâm mất!”

La Nghi Tuệ sao có thể bị hai chữ bất hiếu của bà đánh bại, nhìn Trần thị:

- “Y theo câu nói của đại bá mẫu, tổ mẫu trước khi lâm chung không được gặp mặt Nghi Ninh. Sau khi Tổ mẫu ra đi, ngài lập tức muốn đuổi tôn nữ mà bà thương nhất tới viện hoang ở. Con hiểu, cái danh bất hiếu này rốt cuộc nên thuộc về ai đây! Tổ mẫu vì ai mà thương tâm đây?”

Khăn tay của Trần thị bắt đầu bị vặn xoắn, người La Nghi Tuệ thương nhất chính là muội muội La Nghi Ninh kia của nàng, nay trở lại, câu nào câu nấy chèn ép, không phải nói chuyện thay muội muội là gì!

La Sơn Viễn thấy Trần thị không nói gì, bèn lập tức đứng lên.

- “Lời này của trưởng tỷ cứ như tận mắt trông thấy vậy.”

La Sơn Viễn là nhi tử của Trần thị, đương nhiên sẽ nói giúp Trần thị,

- “Hôm đó mẫu thân kêu Thất muội rời đi, cũng do mẫu thân lo lắng cho thân thể Thất muội, nàng vừa ra khỏi cửa tổ mẫu liền tắt thở, chẳng lẽ chuyện này cũng muốn trách mẫu thân?”

Khóe miệng La Sơn Viễn nâng lên cười lạnh:

- “Việc này cũng phải nói cho ra lẽ. Thất muội luôn luôn kiêu căng, hôm đó Thất muội giằng co không đi, nếu không phải mẫu thân kêu Thất muội, Thất muội sao chịu rời khỏi chứ.”

Lâm Hải Như nghe lời hắn ta nói, nhớ đến cảnh tượng ngày đó Nghi Ninh khóc tới mức không thở nổi thì giận phát run lên!

Chuyện này còn chưa tính sổ với Trần thị, hiện tại còn để cho La Sơn Viễn đổi trắng thay đen. Bà tức khắc cười:

- “Chiếu theo cách của nhị thiếu gia, đại tẩu để Nghi Ninh dọn tới Lộc Minh đường vì muốn tốt cho Nghi Ninh sao?”

- “Lộc Minh đường đã lâu không người ở, sớm đổ nát, đứa bé như Nghi Ninh ở chỗ đó, đại tẩu đây là lòng dạ gì!”

La Hoài Viễn biết đệ đệ sai, kéo hắn ta một cái để hắn ta ngồi xuống, đứng lên:

- “Tính nhị đệ bộc trực, nói chuyện không giữ kẽ, chọc nhị thẩm tức giận. Ta thay mặt nhị đệ bồi tội với nhị thẩm.”

- “Có điều chuyện chia nhà thực sự không cần, mong ngài đừng trách tội mẫu thân. Mẫu thân lo liệu cho La gia nhiều năm như thế, không có công lao cũng có khổ lao...”

La Hoài Viễn không hổ là kẻ có công danh, nói chuyện cao minh hơn La Sơn Viễn gấp bội.

Nghi Ninh nghe xong đứng ra bước lên trước, nhẹ nhàng nói:

- “Đại ca, bình thường cách cư xử của Nghi Ninh với ca tốt hay không tốt ạ?”

La Hoài Viễn nhìn sang La Nghi Ninh đứng bên cạnh La Thận Viễn, đang ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời không rõ La Nghi Ninh có ý gì. ôn hòa nói:

- “Nghi Ninh đối với đại ca rất thân thiết.”

- “Vậy Nghi Ninh trước giờ thân thiết với đại ca, vì cớ gì đại ca đối với Nghi Ninh như vậy.”

- “Đại ca nói nhị ca tính tình bộc trực, khác nào cho rằng lời của nhị ca nói là thật. Hôm đó tổ mẫu ra đi, cũng hoàn toàn do cái sai của Nghi Ninh, không trách được người khác.”

Nghi Ninh nhìn dáng vẻ quân tử khiêm nhường của La Hoài Viễn, lòng nguội lạnh thay tiểu Nghi Ninh. Ánh mắt nàng tĩnh lặng mà trong veo,

- “Ý của đại ca là như thế sao?”

La Hoài Viễn mấp máy môi, hồi lâu mới nói:

- “Thất muội hiểu lầm, đại ca luôn luôn thương muội, sao có thể nói muội như vậy. Chẳng qua tách nhà thực sự bất hiếu, đại ca mới nói đôi câu mà thôi.”

La Thận Viễn lúc này mới đứng dậy, bước lên một bước nắm bả vai của tiểu nha đầu, kéo nàng ra đằng sau lưng mình.

- “Đại ca nói đúng, hiện tại chia nhà quả thật bất hiếu.”

La Thận Viễn đạm nhạt nói:

- “Nhưng chúng ta vẫn chưa nói xong, phân nhà không phải tách ra thật. Mà là tách bạch sự vụ cùng điền sản, phòng xá hai nhà ra riêng rẽ. Còn cúng bái tổ tiên thì thực hiện chung, vậy vẫn là làm tròn đạo hiếu.”

- “Vả lại tách trắng ra, sẽ tránh được tranh chấp về sau, đây ngược lại là biện pháp giúp gia trạch tường hòa, kỳ thực không có chỗ nào bất hiếu. Người ngoài nhìn vào, La gia vẫn là La gia trước đây, dù truyền ra ngoài, cũng chỉ cho rằng La gia huynh hữu đệ cung (Huynh hữu đệ cung: em hoà mục thân ái tôn kính lẫn nhau (Nguồn: http://hvdic.thivien.net/hv/huynh hữu đệ cung)). Đại bá phụ nghĩ thế nào?”

La Thận Viễn hỏi trực tiếp La đại gia nãy giờ luôn trầm mặc.

La đại gia nghe ra ý tứ của La Thận Viễn.

Ông bây giờ đang có đại tang, địa vị trên triều đình vốn khó khăn. Nếu lại bị truyền ra ngoài là gia trạch không yên, cho Ngự sử cơ hội tố ông một tấu chương, sợ rằng ông sẽ chịu biết bao đau khổ.

Đám Ngự sử kia quan tâm gì đầu đuôi đen trắng, có việc hay không đều dâng lên Hoàng thượng mấy tấu chương, quan lớn cỡ nào bọn họ cũng không sợ.

Ông nhìn La Thận Viễn, nhàn nhạt nói:

- “Được rồi, không cần nói nữa. Ta thấy lời của Thận Viễn có đạo lý, đích xác có thể chia ra.”

Trần thị nghe thấy trượng phu cũng nói như vậy, vội vàng nói:

- “Lão gia, sao có thể làm thế được... “

La đại gia khoát tay một cái:

- “Nàng gọi ma ma quản lý cửa hàng điền sản của nàng ra đây, đem toàn bộ tài sản trong nhà phân chia hết đi. Chuyện này ta sẽ không tham dự nữa, cũng không cần mời lý chính (*) tới đâu, nàng trao đổi với Tuệ tỷ nhi đi.”

(*) Lý chính: người đứng đầu lý. Năm nhà lân, năm lân lý

Ông nói xong thì gọi gã sai vặt phục vụ bên người, đứng dậy bước khỏi chính đường.

La Thành Chương thấy đại ca đi rồi, dặn dò Tuệ tỷ nhi mấy câu, cũng nối gót rời theo.

Trần thị không cam lòng, chia đều toàn bộ tài sản làm sao được. Đại phòng nhiều nhân khẩu như thế phải sống dựa vào đâu đây!

Hoài Viễn và Sơn Viễn sau này còn phải thi cử, chi phí ăn mặc không thể bớt xén.

La đại gia không quản việc nhà làm sao biết củi gạo dầu muối đắt đỏ thế nào, dựa vào chút bổng lộc kia của ông, cả nhà theo nhau mà uống gió tây bắc.

Bà kiềm chế nỗi tức giận, lạnh lùng thốt:

- “Nếu lão gia mở lời, vậy chia toàn bộ gia sản ra đi. Chẳng qua có điểm chưa xác đáng, Nghi Ninh có tài sản của lão thái thái để lại, ta là đại bá mẫu của nàng, cũng không tiện tính xem chỗ đó bao nhiêu. Nhưng tài sản chia cho nhị phòng phải kém đi một phần, vậy mới thích đáng.”

Lâm Hải Như nghe xong thì không nhẫn nhịn nổi, lập tức vỗ bàn đứng lên:

- “Hay cho Trần Lan ngươi! Bình thường chẳng phải cao ngạo lắm à, giờ lại giở thói so bì, ta thấy có khác gì loại phụ nhân nghèo hèn ngoài đường phố đâu. Nghi Ninh được hưởng chút đồ thôi ngươi nhìn đỏ mắt rồi hả? Trong đó đâu chỉ có đồ của lão thái thái, còn có tài sản thân mẫu của nàng để lại, nào có thể tính hết vào gia sản được?”

Bởi vì Nghi Ninh mà nhị phòng bị chia ít tài sản hơn, việc này khiến những người khác trong phòng nhì nhìn Nghi Ninh thế nào.

Lâm Hải Như đương nhiên không thể ngồi nhìn mà mặc kệ được.

Trần thị chưa bao giờ bị Lâm Hải Như chế giễu thẳng mặt như vậy, trước kia hai người luôn chiến tranh lạnh.

Nghe Lâm Hải Như nhục mạ bản thân, Trần thị hiển nhiên cũng chẳng kiềm chế nổi, vỗ bàn theo nói:

- “Ngươi dám nói với ta như thế! Trần gia ta thư hương môn đệ, Lâm gia ngươi cái loại thương nhân đầy mùi tiền há có thể sánh cùng! Ta mà vì chút bạc kia, còn chẳng phải tại lão thái thái không công bằng, truyền ra ngoài khiến người cười chê cho!”

Trần thị không tranh cãi với Lâm Hải Như thì tốt. Nhưng nếu làm ầm ỹ lên, mười bà cũng chẳng địch nổi Lâm Hải Như.

Sở trường của hai người không giống nhau, việc bà làm thường ngày là giảng đạo lý cho nhi nữ, việc Lâm Hải Như làm thường ngày là ở trong phòng mắng Kiều di nương.

- “Không công bằng nỗi gì, nói đi nói lại còn không phải vì bạc! Phí công ra vẻ quang minh chính đại làm gì, ngươi là đồ giả dối, nếu ngươi nói thẳng rằng ngươi thiếu bạc, ta trở về Lâm gia lấy cho ngươi. Ngươi muốn bao nhiêu sẽ cho ngươi bấy nhiêu!”

Dáng vẻ Lâm Hải Như nói chuyện vô cùng khí thế,

- “Cần gì mang một đứa nhỏ ra làm cớ, ta coi thôi cũng thấy bẽ mặt! Lão thái thái nếu thấy cảnh này, nửa đêm chắc cũng phải trở lại tìm ngươi. Còn dám xưng thư hương thế gia, dạng thư hương thế gia nào dạy ra loại như ngươi vậy!”

Trần thị nghe những lời của Lâm Hải Như giận run lên, tú tài gặp phải nhà binh, sợ là sợ kẻ như Lâm Hải Như bới móc mắng nhiếc, bà căn bản chả biết nể mặt là gì.

La Nghi Tuệ ở bên cạnh chờ Lâm Hải Như phát huy xong, ở phương diện này kế mẫu vẫn rất bài bản.

Thấy Trần thị nửa ngày không thốt nên lời, La Nghi Tuệ mới tiếp tục cười nói:

- “Đại bá mẫu ngài chớ nên tức giận, mẫu thân ta tính tình bộc trực, nói chuyện chẳng không kiêng dè. Mọi người đều là người nhà, ngài đừng tức giận hại thân.”

- “Ta xem do mẫu thân ta hiểu lầm đại bá mẫu rồi, đại bá mẫu trước giờ luôn coi tiền tài như đất bùn, sao có thể chỉ vì tổ mẫu để lại cho Nghi Ninh chút vàng bạc, vô duyên vô cớ đoạt phần mà nhị phòng nên hưởng chứ. Đại bá mẫu nhất định đang nói chơi thôi.”

Trần thị bị một nhà này chặn họng, thiếu chút nữa tắt thở.

Chút vàng bạc nỗi gì, tài sản La lão thái thái để lại cho Nghi Ninh những gần mười ngàn lượng bạc!

Còn nói gì mà tiền tài như đất bùn, bà có khi nào coi tiền tài như đất bùn đâu!

Đáng trách là lời này của La Nghi Tuệ, ngay cả hai huynh đệ La Hoài Viễn cũng không tìm ra nửa điểm sai sót.

Nói rất có lý, Trần thị quả thật nên chia đều gia sản.

Nghi Ninh ở một bên xem cũng muốn vỗ tay, trình độ của trưởng tỷ quá cao, nếu nàng là Trần thị, hẳn bị ức chế không thốt nên lời.

Lúc này La Thận Viễn lần nữa đứng lên, gã sai vặt bên cạnh đưa cho hắn một cái hộp, hắn cầm cái hộp này đi tới trước mặt Trần thị:

- “Ta ở đây cũng có mấy cuốn sổ, đại bá mẫu hãy xem qua đi.”

Trần thị nhận lấy sổ sách, vừa mở ra nhìn sắc mặt bèn thay đổi.

Cuối cùng bà khép lại, giọng điệu bình thản:

- “Ma ma, đem toàn bộ sổ sách của La gia ra đây, giấy tờ về điền sản địa khế cũng mang tới theo. Tối nay phân chia luôn, sau này khỏi phải nhắc lại nữa.”

Quyển sổ kia bị bà nắm chặt trong tay, dường như một khắc cũng không buông.

La Thận Viễn cười nhạt:

- “Đại bá mẫu nhận lấy thứ này rồi. Ngài cũng không cần lo lắng, chỗ ta còn rất nhiều, đợi qua tối nay, sáng sớm ngày mai phái người mang sang hết cho ngài.”

Trần thị cắn răng không nói lời nào, La Thận Viễn ngay cả cái này cũng nắm được, bà còn nói được gì đây.

Ánh đèn sáng đến tận nửa đêm, kiểm kê mấy giờ liền, khi Trần thị từ chính đường trở về sắc mặt tái xanh hết cả, như thể bị lóc một tầng thịt.

Lâm Hải Như ôm sổ sách cảm thán:

- “Thì ra nhà chúng ta có rất nhiều tiền!”

La Nghi Tuệ quay đầu, chờ Nghi Ninh và La Thận Viễn bị ngăn ở phía sau.

Đến khi La Thận Viễn tới, nàng mới hỏi:

- “Đại bá mẫu thầm làm sổ sách, sao đệ biết được?”

- “Quản sự trà trang bị đệ thay đổi, những quản sự khác sợ đệ động đến trên đầu bọn họ, những thứ này đã được giao vào trong tay đệ từ sớm.”

La Thận Viễn nhàn nhạt nói, giọng điệu vẫn hết sức bình thường.

Vậy chẳng phải hắn đã mưu tính từ sớm...

Nghi Ninh nhìn những ngón tay thon dài của tam ca, nàng đột nhiên không biết nên nói gì.

La Thận Viễn tâm tư quá sâu, quả thực ít người có thể bì kịp.

- “Mi Mi, tỷ đưa muội trở về rửa mặt đi ngủ, nếu không sáng ngày mai muội không dậy nổi đâu.”

La Nghi Tuệ cũng không nói gì, dỗ Nghi Ninh nắm tay của nàng.

Cuối cùng nhìn La Thận Viễn một cái, dắt Nghi Ninh đi về phía sương phòng.

Nghi Ninh quay đầu vẫy tay với Tam ca, chưa kịp nói gì đã bị trưởng tỷ dắt đi xa.

Nàng chỉ thấy La Thận Viễn đứng ở nơi đó, trong đêm tối cô độc một bóng hình.

Ánh đèn lồng chỉ chiếu được một bên người hắn, nhưng không chiếu rõ biểu cảm của hắn, không rõ tại sao, nàng bất chợt cảm thấy hơi khó chịu.

PS: Đào đã đăng trên kênh audio truyện trước 5 chương nhe các bạn... Nếu các bạn muốn coi trước thì vào “https://www.audiotruyendaomai.com”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.