Edit: Đào Mai
Béo cầu mặc một kiện áo khoác hoa lụa, mũ đường viền tuyết trắng đồ nhi, càng làm hai gò má nàng hồng nhuận. Là kế mẫu đã nuôi dưỡng tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn đầy thịt, làm cho người ta nhìn là muốn nhéo.
Nghi Ninh hồn nhiên, bất giác cười tủm tỉm hỏi hắn:
- “Tam ca, muội vài ngày nay cũng không thường gặp Tam ca. Tam ca nhưng là đang vội?”
- “Phụ thân thỉnh lão Hàn Lâm viện về hưu đến giảng thi thư cho huynh cùng đại ca, huynh còn phải quản lý cửa hàng của muội, hiện tại bận chút.” La Thận Viễn nói, “Muội ở chỗ mẫu thân có nghịch ngợm không?”
Hắn nhìn không nháy mắt béo cầu mượt mà đáng yêu. Vẫn là nhịn không được sờ sờ đầu nàng, ngữ khí ấm áp một ít:
- “Phải nghe lời, biết không? Chờ huynh qua thời gian bận rộn này, liền thỉnh lão sư đến giảng bài cho muội, miễn cho muội cả ngày chơi cùng Nghi Tú.”
Tam ca đây là cái ý tứ gì, thật muốn dưỡng nàng thành ra cái tiểu thư thế gia sao?
Nghi Ninh biết La Thận Viễn đối nàng rất quản thúc, nay Lâm Hải Như một lòng sủng nàng, nha đầu bà tử trong phòng cũng nghe theo nàng, La Thành Chương cũng không dám quản nàng nhiều. Tính đến tính đi chuyện xấu quản nàng liền rơi xuống trên đầu La Thận Viễn.
Mà tam ca nàng thực từ sau khi đảm nhiệm nghĩa vụ quản nàng, lại càng nghiêm khắc.
Nghi Ninh có chút hối hận gọi La Thận Viễn lại, nghĩ nàng bản thân lớn như vậy, thế nào còn phải bị La Thận Viễn giáo huấn, thật sự không phải là chuyện kiêu ngạo gì.
- “Muội muốn đi chỗ mẫu thân, không quấy rầy tam ca.”
Nghi Ninh cười nói lời từ biệt cùng La Thận Viễn, kết quả vừa đi đến đầu hành lang gấp khúc, lại bị hắn đột nhiên kêu lại,
- “Nghi Ninh, muội đứng lại đó cho huynh... “
Nghi Ninh thầm nghĩ lại là chuyện gì, La Thận Viễn lại đi lên phía trước vài bước bắt lấy tay nàng.
Tay nhỏ bé của nàng đông lạnh đỏ đỏ, vừa rồi hắn còn không có chú ý tới, như vậy sờ tới mới phát hiện lạnh giống như băng.
La Thận Viễn mày nhăn lại.
Trời tuyết vốn liền lạnh, khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện ra vài phần tối tăm, hỏi Tuyết Chi ở phía sau nàng:
- “Ngươi là thế nào hầu hạ tiểu thư nhà các ngươi, tay lạnh thành như vậy?”
Nghi Ninh lúc này mới hiểu được tam ca vì sao gọi nàng lại, nàng vì Tuyết Chi biện giải:
- “Đêm qua tuyết rơi nhiều rất lạnh, hai con rùa bị đông cứng trong ao, muội thật vất vả mới bắt bọn nó cứu trở về, tay liền đông lạnh bị đỏ... Chuyện này không liên quan Tuyết Chi.”
La Thận Viễn nhìn chằm chằm mặt nàng, hơi hơi lạnh lùng cười:
- “Muội nhưng là lấy cớ?”
Nghi Ninh lại không dám cùng hắn biện giải, chỉ ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn.
Nàng phát hiện tam ca như trước rất cao, cùng trước kia giống nhau, nàng vẫn là chỉ qua eo hắn một ít. Nàng cao lên, hắn giống như cũng cao lên chút.
Mà hắn nhìn chằm chằm chính mình biểu cảm vẫn là thản nhiên, tựa hồ bức nàng nhận sai.
Nghi Ninh thở ra một hơi nói: “Tam ca, muội đã biết, về sau sẽ không...”
Hắn thần sắc mới tốt một chút, chộp tay nàng tới, từ trong tay áo rộng rãi của chính mình, lấy ra bao tay, đeo vào tay cho nàng thẳng đến tay nàng ấm áp mới chịu.
Nghi Ninh mang một đôi móng vuốt nóng hầm hập, đến chỗ Lâm Hải Như.
Trong phòng có lò sưởi, phát ra một cỗ nhiệt khí, thập phần thoải mái.
Lâm Hải Như đang kiểm kê tài khoản, ăn mặc chi phí của các viện, ma ma nha hoàn có uy tín danh dự đều tụ ở nơi này, bà là bận sứt đầu mẻ trán. Bảo Nghi Ninh tự mình ngồi chơi.
Lâm Hải Như uống một ngụm trà nhuận cổ họng, tiếp tục cùng bà tử nói chuyện qua năm.
Trong phủ tang sự vừa qua khỏi, khi mừng năm mới sẽ đơn giản, nhưng dù sao cũng là khó được ngày.
Nghi Ninh uống tổ yến Thụy Hương bưng tới cho nàng, cẩn thận nghe chuyện của chi thứ hai.
Kỳ thật người lớn chi thứ hai thật đơn giản, trừ bỏ viện Lâm Hải Như, Kiều di nương ra, còn có cái di nương không được sủng, là nha đầu từ nhỏ hầu hạ La Thành Chương nâng lên. Vì là nha đầu được nâng lên, nhu thuận cẩn thận, cả ngày vội tới thỉnh an Lâm Hải Như, biết vâng lời.
Nghi Ninh đi theo ở với Lâm Hải Như, nhưng là sương phòng bên cạnh, giống như một cái tiểu viện độc lập, có phòng, dãy nhà, cùng mái hiên đầy đủ mọi thứ. Chỉ có một ngày ba bữa không nổi lửa, ở nơi Lâm Hải Như giải quyết.
Lâm Hải Như thích Nghi Ninh, nếu không phải gần đây La Thành Chương đều nghỉ ở nơi bà, bà còn muốn lôi kéo Nghi Ninh cùng ngủ với bà, bà buổi tối còn có thể kể chuyện xưa cho Nghi Ninh nghe.
** Truyện đăng tại https://www.audiotruyendaomai.com/ và Wattpad DaoMai161 **
Ngày ấy thời điểm La Thành Chương vào cửa, nhìn thấy Lâm Hải Như cùng Nghi Ninh cùng ngồi trên giường la hán, bà từ trong một cái túi tinh xảo, lấy ra cái Hổ Phách giống như vật ở trên tay Nghi Ninh, cười hỏi nàng:
- “Nghi Ninh, con mau ngửi thử xem có ngửi được không? Đây là Đỗ ma ma từ kinh thành mua thuốc dán hoa hồng...”
Nghi Ninh nâng tay ngửi ngửi, cười tủm tỉm giòn tan nói dễ ngửi.
Từ sau khi La lão thái thái chết, La Thành Chương rất ít lại nhìn thấy Nghi Ninh cao hứng như vậy.
Các nàng một lớn một nhỏ ngồi kề bên nhau, thật giống như là mẹ con thân sinh, Nghi Ninh cũng thích bà, thân ái nóng nóng dán bà.
Từ sau khi Minh Lan ra đi, La Thành Chương cũng rất ít nhìn thấy tình cảnh như vậy, liền ngay cả Lâm Hải Như vẻ mặt đều có vẻ thanh tú nhu hòa, bà đối đãi đứa nhỏ là thật hảo tâm, đứa nhỏ cũng thật tình hồi báo bà.
La Thành Chương lại nghĩ đến trưởng nữ dặn, lại liên tiếp ở nơi Lâm Hải Như nửa tháng.
Nghi Ninh cũng thức thời mỗi ngày giữa trưa mới đến chỗ Lâm Hải Như, nhìn thấy La Thành Chương cùng Lâm Hải Như quan hệ thân mật, nàng tự nhiên cao hứng.
Một ngày hai ngày hoàn hảo, nửa tháng như vậy, Kiều di nương lại ngồi không yên.
Thời điểm bà ta tới thỉnh an Lâm Hải Như, nói Hiên ca nhi thân mình không tốt, bị tiêu chảy. Ngày thứ hai lại là đau đầu, tóm lại không có yên tĩnh.
La Thành Chương tóm lại vẫn là thương tiếc ấu tử, tối hôm qua phải đi chỗ Kiều di nương.
Chờ Lâm Hải Như phân phó xong tất cả sự tình, ngồi xuống bên cạnh Nghi Ninh xoa xoa mặt nàng hỏi:
- “Tổ yến ăn được không?”
Nghi Ninh thầm nghĩ là ăn ngon, nàng chính là lo lắng thịt trên mặt mình khi nào thì mới có khả năng tiêu bớt đây.
Lâm Hải Như như là nhìn ra được nàng đang nghĩ cái gì, vẫy vẫy tay nói:
- “Con nhưng đừng học mấy khuê tú liễu yếu đuối đu đưa theo gió, vẫn là có thịt mới tốt xem!”
Lâm Hải Như thực thích Nghi Ninh mập mạp, xem liền vui vẻ, nuôi dưỡng cũng thoải mái. Bà nói:
- “Ngũ biểu ca của con, chính là tên Lâm Mậu kia, từ Hàng Châu gửi cho con một rương quít đường, quít đường tuy rằng không phải vật hiếm lạ, mùa này cũng rất khó có được. Một lát chuyển qua cho con ăn... Không bằng hiện tại mẫu thân liền bốc một trái cho con nếm thử.”
Nghi Ninh suýt nữa là lại bị sặc. Ngày sau trở thành Thanh Thiên đại lão gia Lâm thị lang, tặng cho nàng một rương quýt.
Lâm Hải Như vội vàng buông xuống một nửa quýt đang lột trong tay, vỗ vỗ lưng cho nàng:
- “Ăn chậm một chút, con đứa nhỏ này, ăn tổ yến đều có thể sặc.”
Nghi Ninh ho khan vài tiếng, mới hỏi:
- “Lâm Mậu biểu ca, con chưa từng gặp mặt, biểu ca vì sao cho con quýt?”
Lâm Hải Như cười cười nói:
- “Hắn là chưa thấy qua con, bất quá mẫu thân khi trở về liền thường xuyên nói về con, từ Đại biểu ca đến Ngũ biểu ca con đều biết đến con, con còn nhớ rõ mẫu thân lần trước đưa cho con trâm cài không, đó là Nhị biểu ca con cho con. Lâm Mậu biểu ca con nói chính hắn cũng muốn tới gặp con, mẫu thân hắn cũng muốn đưa hắn đi lại để mẫu thân quản giáo hắn. Chỉ sợ không bao lâu nữa con có thể nhìn thấy hắn.”
Nghi Ninh tuổi còn nhỏ, người ta đưa cho nàng này nọ cũng không có gì, chỉ cho là cho tiểu hài tử mà thôi. Nghi Ninh có thế mới trấn định lại, lấy quýt trong tay kế mẫu tách một miếng bỏ vào miệng.
Nàng thiếu chút nữa đã quên, Lâm gia đều là người bưu hãn chơi rất vui, làm ra cái gì cũng không kỳ quái.
Quýt nhưng là rất ngọt, chính là không có nhiều nước.
Nghi Ninh sau khi trở về, nhặt quýt trong rương ra, theo thứ tự tặng một chút cho người chi thứ hai, còn tặng vài trái cho La Nghi Tú.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, nàng chợt nghe nói Kiều di nương tối hôm qua lại đi thỉnh La Thành Chương, lý do là Hiên ca nhi ăn không ngon.
Nghi Ninh nghe xong liền cười lạnh, Kiều di nương cư nhiên lấy tiểu hài nhi để tranh sủng?
Thời điểm nàng đến ngoài cửa Lâm Hải Như, lại nghe được Lâm Hải Như cùng Thụy Hương lải nhải, nói qua nói lại kêu tiểu hồ ly.
Nhưng là chờ sau khi Nghi Ninh vào cửa, Lâm Hải Như lại không nói, hiện tại trong phòng bà có Nghi Ninh, rất sợ dạy hư tiểu hài tử. Nếu loại từ này từ miệng Nghi Ninh nói ra, chỉ sợ La Thận Viễn sẽ đi cật vấn bà.
Ngày này Kiều di nương đi lại thỉnh an, La Thành Chương cùng bà chân trước chân sau tiến vào, Kiều di nương múc cho La Thành Chương một chén cháo gà xé sợi, chợt nghe Nghi Ninh hỏi bà:
- “Kiều di nương, Nghi Ninh nghe nói đệ đệ tối hôm qua lại không khỏe à?”
Kiều di nương phong tư yểu điệu động lòng người đứng ở bên cạnh La Thành Chương, bất đắc dĩ nói:
- “Đứa nhỏ đó cũng không biết sao, ăn không ngon...”
Nghi Ninh nhìn thoáng qua dáng đứng của Kiều di nương, lại nhìn Lâm Hải Như cũng dừng động tác uống sữa đậu nành, yên lặng ai thán một tiếng.
Nghi Ninh quyết định làm Kiều di nương khó chịu, liền cười nói:
- “Vì sao lại không biết thế nào. Theo Nghi Ninh thấy chính là hạ nhân chiếu cố không chu toàn, mới để cho đệ đệ không thoải mái.”
La Nghi Liên chỉ ăn non nửa cái bánh liền ngừng ăn, từ nơi nha đầu tiếp nhận cốc nước súc miệng, liền ôn nhu nói:
- “Thất muội hiểu lầm, nha đầu trong phòng di nương đều là tận chức tận trách, chưa từng không hề chu đáo.”
- “Cái này là nói không chính xác.” Nghi Ninh cười đến nhất phái thiên chân, “Di nương cùng Lục tỷ cũng không thể lúc nào cũng chiếu khán đệ đệ a. Ta xem đúng như vậy...”
Nàng nhìn về phía La Thành Chương đang ăn cháo, nói:
- “Hay là ôm đệ đệ đến chỗ mẫu thân chăm sóc một thời gian, chúng ta tỉ mỉ chiếu cố, bệnh đệ đệ khẳng định có thể tốt hơn. Phụ thân, ngài cảm thấy như thế nào?”
La Thành Chương mấy ngày nay cũng cực kỳ lo lắng cho ấu tử, vừa nghe cảm thấy Nghi Ninh nói có đạo lý. Gật gật đầu:
- “Nghi Ninh nói đúng, Hiên ca nhi gần đây không khỏe, không bằng trước ôm đến chỗ Hải Như.”
Kiều di nương nghe được sắc mặt trắng toát, bà vội vã quỳ xuống nói:
- “Lão gia, Hiên ca nhi từ sau khi ra đời cũng không có rời khỏi nô tỳ! Đây là vạn vạn không thể! Phu nhân lại luôn luôn không thích Hiên ca nhi...”
La Nghi Liên cũng theo cầu tình nói:
- “... Đệ đệ bệnh không tốt, phụ thân cũng thương tiếc đệ đệ một chút!”
Lâm Hải Như biết Nghi Ninh là đang giúp bà, lúc này liền nói:
- “Nơi này của ta cũng không phải đầm rồng hang hổ, Kiều di nương lo lắng cái gì.”
Nghi Ninh gật gật đầu nói:
- “Lục tỷ, ta cũng là suy nghĩ vì Hiên ca nhi mà. Phụ thân vừa nghe nói Hiên ca nhi bị bệnh, liền đến chỗ Kiều di nương thăm nó, tự nhiên là thương tiếc Hiên ca nhi.”
La Thành Chương cũng cảm thấy Kiều di nương cùng La Nghi Liên phản ứng quá mức, ai nuôi dưỡng lại không được, Nghi Ninh nói đúng là có đạo lý.
Ông nói Kiều di nương:
- “Liền y như Nghi Ninh nói mà làm, ta thấy Hải Như bình thường đối với Hiên ca nhi rất tốt, nơi nào không thích nó.”
Nghe La Thành Chương nói xong, Kiều di nương cũng chỉ có thể oán hận ngậm miệng, bà biết La Thành Chương đã định ra chủ ý liền sẽ không thay đổi.
** Truyện đăng tại https://www.audiotruyendaomai.com/ và Wattpad DaoMai161 **
Buổi chiều hôm đó, Hiên ca nhi đã bị ôm vào trong nhà chính, Lâm Hải Như an bày nó ở trong gian đông thứ, phái ma ma đắc lực chiếu cố nó không nói, còn chọn riêng vài tiểu nha đầu bảy tám tuổi đến chơi với nó, cho thật nhiều đồ chơi mới để chơi.
Bất quá ngay từ đầu, Hiên ca nhi còn ầm ỹ muốn tìm Kiều di nương, muốn tìm tỷ tỷ.
Kiều di nương sau khi nghe nói liền khóc, lúc trước mỗi cách hai ba ngày mới tới thỉnh an Lâm Hải Như một lần, hiện tại thần hôn định tỉnh hận không thể đều đến, đến liền giương cổ hướng gian đông thứ nhìn. Nhưng là mỗi lần Kiều di nương đi lại, Hiên ca nhi đều bị ôm đi trong viện chơi.
Như vậy một phen ép buộc, Kiều di nương gầy đi vài cân.
Hiên ca nhi dù sao chính là đứa nhỏ bốn tuổi, có người cùng nó chơi, rất nhanh liền đã quên khóc không còn gây rối.
Trong phòng bếp làm đều là canh trứng gà, cháo ngư phiến linh tinh, đồ ăn nó thích ăn, dưỡng trắng trẻo mập mạp, liền đau đầu nhức óc đều không có.
Hiên ca nhi ngay từ đầu còn không thích Nghi Ninh, nhưng là từ khi Nghi Ninh bồi nó chơi trăm tác, nó liền níu chặt tay áo Nghi Ninh cả ngày bắt nàng dạy chính mình chơi.
Thời điểm La Thận Viễn vội tới thỉnh an Lâm Hải Như, liền nhìn thấy Nghi Ninh cùng Hiên ca nhi cùng nhau ghé vào trên giường la hán, Nghi Ninh vỗ vỗ tay nó:
- “Không phải mai mối như vậy!”
Hiên ca nhi bĩu môi mất hứng nói:
- “Thất tỷ tỷ, tỷ lại đánh đệ!” Nhưng chỉ là oán giận một tiếng, lại đầu nhập vào trong đó.
La Thận Viễn khóe miệng nhếch lên, đi phòng bên cùng Lâm Hải Như thương nghị chuyện điền trang, Lâm Hải Như có vài chỗ quản không được thỏa đáng, hắn phải nói cùng bà.
PS: Đào đã đăng trên kênh audio truyện trước 5 chương nhe các bạn... Nếu các bạn muốn coi trước thì vào “https://www.audiotruyendaomai.com”