Edit: Đào Mai
Nghi Ninh gọn gàng dứt khoát như vậy, Trần thị ngược lại lời đều nghẹn trở về không biết nói như thế nào. Thời điểm cần người ta, chất nữ dài chất nữ ngắn, thời điểm không cần xem như kẻ thù mà đối đãi. Đích xác có chút giống tiểu nhân.
Năm đó Cố gia cùng La gia ít có liên hệ, bà vốn nghĩ rằng hai nhà đã xa lạ. Nay gặp Cố Cảnh Minh thiếu niên phong lưu, các mặt đều là thượng phẩm, tự nhiên liền động tâm tư, có được hay không cũng là thử xem mà thôi, vạn nhất Cố Cảnh Minh liền coi trọng Tú tỷ nhi thì sao?
Trần thị nhìn Nghi Ninh ánh mắt sạch sẽ nhu hòa, đột nhiên cảm thấy tâm tư của bản thân đích xác rất thành thục có một ít sự cố. Bà cười nói:
- “Mi tỷ nhi, chung thân đại sự của Nghi Tú tỷ tỷ con, bá mẫu tự nhiên sẽ hao tâm một ít.”
Có ma ma tới hỏi bà chuyện an bày yến hội, Trần thị uống chén trà cùng ma ma kia nói chuyện.
La Nghi Tú rốt cục theo vài phu nhân đi lại, lôi kéo tay Nghi Ninh hơi có chút cao hứng nói:
- “Xem ngươi cùng mẫu thân nói chuyện nói rất cao hứng, hai người đang nói cái gì vậy?”
Nghi Ninh cười lắc lắc đầu.
Nàng không tiếp thu vì Cố gia sẽ bắt Cố Cảnh Minh thú một cái thứ nữ, đồng dạng cũng không biết là Nghi Tú có khả năng.
Nhưng ngũ tỷ đối nàng tốt như vậy, như thế nào có thể nói ra miệng đả thương người. Liền như vậy đi thôi.
Lâm Hải Như mang nàng trở về nhà giữa, trước bảo nàng không phải đi về. Bảo nha đầu mang vài bộ xiêm y tới cho nàng xem, bộ thứ nhất là vải bồi đế giầy lụa hoa văn màu anh lạc đỏ tươi, bộ thứ hai là vải bồi đế giầy màu đỏ anh đào trên thân xen lẫn trắng nguyệt, cổ tay áo còn dệt sợi tơ tinh xảo.
- “Con nhìn xem có được không?” Lâm Hải Như lấy đến trước mặt nàng, cười nhéo nhéo mặt mũm mĩm của nàng,
- “Cùng đại bá mẫu con đi chuẩn bị đồ của nhà trai, vừa vặn cũng làm cho con hai bộ xiêm y. Mẫu thân thấy đại bá mẫu con cũng làm xiêm y cho tứ tỷ ngũ tỷ con, cũng không thể hạ Mi tỷ nhi xuống, con hiện tại cũng dần dần lớn.”
Nghi Ninh nghe xong trong lòng hơi hơi động. Nàng biết kế mẫu đối với mình rất tốt, nhưng mỗi lần vẫn là cảm thấy nghe xong trong lòng thoải mái.
Nhìn khuôn mặt trắng trong thuần khiết của Lâm Hải Như dưới ánh nến, nàng cũng cười nói:
- “Ngài chưa mua cho chính mình thêm một ít?”
Lâu ngày, La Thành Chương tự nhiên vẫn là đi chỗ Kiều di nương nhiều hơn một chút. Nhưng là Nghi Ninh ở chỗ Lâm Hải Như, nên hắn mỗi tháng cũng có bảy tám ngày là ở chỗ Lâm Hải Như.
Nay trừ bỏ y phục, Nghi Ninh còn chỉ vào Lâm Hải Như bảo bà thêm một cái đệ đệ cho mình.
Lâm Hải Như khoát tay tỏ vẻ không cần, sau đó nói với nàng:
- “Mẫu thân nhìn Lục tỷ con tựa hồ đối với Minh biểu ca con có chút tâm tư...”
Nghi Ninh cầm lấy hột sen trên bàn, lột từng hạt một đặt ở trong đĩa sứ men xanh tiểu điệp.
- “Chỉ cần nàng không làm ra cái sự tình gì nhục nhã môn phong, ngài quản nàng làm cái gì chứ.”
Nếu là quá mức, tự sẽ có người đến tự mình đánh vào mặt nàng. Nghi Ninh thật không lo lắng.
Lâm Hải Như lo lắng trùng trùng nói:
- “Minh biểu ca của con rất tốt, đáng tiếc cùng con tuổi tác cách xa. Bất quá cũng không có cách xa nhiều, các con thật là đính hôn, hắn đợi con vài năm là được.”
Lâm Hải Như suy xét thật sự nhập thần, còn như có điểm đăm chiêu.
Nghi Ninh nghẹn hột sen ở tại cổ họng, một trận ho khan. Nha hoàn ma ma vội vàng bưng nước ấm đến, lại là đút nước lại là vuốt lưng mới xuống được.
Nghi Ninh xoa xoa ngực gian nan nói:
- “Mẫu thân, ngài nhưng đừng nói mấy lời này. Minh biểu ca bao lớn, con thì bao lớn.”
- “Vậy thì như thế nào.” Lâm Hải Như nghiêng qua thân mình, nói với nàng,
- “Mẫu thân có một chất nữ thời điểm mười tuổi định thân. Nhà trai so với nàng lớn hơn sáu tuổi đấy, sau khi cập kê nàng liền gả qua. Nam nhân so với nàng lớn chút, còn phá lệ sủng nàng. Sợ nàng mất hứng, liền thiếp thất và thông phòng đều không có. Mọi người đều nói chất nữ này của mẫu thân là mệnh tốt, gả đi qua chính là để cho người ta sủng. Hơn hai mươi tuổi người nhìn qua giống như còn mười lăm mười sáu.”
Nghi Ninh lại hỏi lại bà:
- “Như vậy nhưng có mấy người?”
May mắn Lâm Hải Như cũng chỉ là nói nói mà thôi. Quá sớm để Nghi Ninh định thân, bà luôn có cảm giác không muốn Nghi Ninh sớm gả ra ngoài, bà còn muốn bồi Nghi Ninh nhiều thêm vài năm.
Trong nhà này bà thích nhất chính là Nghi Ninh, quả thực hận không thể cùng đi theo Nghi Ninh khi nàng gả đi. Vạn nhất về nhà chồng bị khi dễ thì sao? Vạn nhất nàng không đủ bạc để sài, lại hoặc là trượng phu của nàng có thể tính kế trên đồ cưới thì sao?
Lâm Hải Như ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ. Về sau thời điểm Nghi Ninh làm mai, bà nhất định phải chặt chẽ nhìn mới được.
Lâm Hải Như bên này nghĩ vấn đề chung thân đại sự của Nghi Ninh, Nghi Ninh ngáp một cái trở về đi ngủ, để kế mẫu chậm rãi nghĩ đi.
** Truyện đăng tại https://www.audiotruyendaomai.com/ và Wattpad DaoMai161 **
Sáng sớm ngày kế Nghi Ninh lại bị người gọi dậy, bên ngoài trời đều sáng, chỉ có bà tử đang vẩy nước quét nhà sáng sớm.
Giữa không trung còn có mấy cái chấm nhỏ, Nghi Ninh tay nhỏ bé che miệng ngáp, mà Lâm Mậu tinh thần sáng láng đứng ở trước mặt nàng, hơn nữa tỏ vẻ:
- “Nghi Ninh biểu muội, muội nói hôm nay đi dạo phía sau núi.”
Nghi Ninh thật vất vả thích ứng giường mới, vừa mới ngủ an ổn. Nghe vậy thật muốn bóp chết hắn.
Trời đều chưa sáng, dạo phía sau núi cái gì!
Lâm Mậu thấy nàng còn bộ dáng buồn ngủ, càng thêm cảm thấy nàng đáng yêu. Tựa như hắn đang dưỡng tiểu nãi cẩu, cả ngày đều cuộn thành một đoàn ở trong rổ ngủ, chính là bộ dáng không có tỉnh ngủ này. Nếu là lấy ngón tay đi chọc nó, nó sẽ mút mút ngón tay hắn tựa hồ là muốn uống sữa, thập phần đáng yêu.
Lâm Mậu vỗ vỗ mặt phấn nộn mềm mại của nàng, thúc giục nói:
- “Biểu muội mau tỉnh lại, chúng ta đi leo núi!”
Nghi Ninh rốt cục cọ cọ thức dậy, cắn răng nói:
- “Tuyết Chi, bảo phòng bếp làm cho biểu ca một chén mì sợi. Chờ hắn ăn xong rồi lại gọi ta thức dậy.”
Nàng trở về Noãn các, quăng hai cái hài sa tanh liền chui vào trong đệm chăn, chôn ở trong ổ chăn vẫn không nhúc nhích lại ngủ.
Không thể tưởng được nha đầu kia còn có chút tức giận rời giường.
Lâm Mậu nhìn nhìn Tuyết Chi không phản ứng, nói với nàng:
- “Tiểu thư các ngươi nói muốn mời ta ăn mỳ. Ta muốn mì thịt băm, với hai chước tương vừng.”
Tuyết Chi là cái tì khí tốt, cười khanh khách ủy khuất đi phân phó phòng bếp.
Chờ lúc Nghi Ninh đi ra nhìn nhìn, phát hiện cư nhiên có bốn người ngồi ở trong viện của nàng.
Tuyết Chi đi tới, cười nói với nàng:
- “Mới vừa rồi Cố biểu thiếu gia đi lại ngửi mùi mỳ thơm, cũng muốn một chén mỳ. Sau đó Lục tiểu thư cũng ngửi mùi mỳ nên đi lại, lại muốn một chén mỳ... Nay mì của Ngũ tiểu thư còn đang nấu. Nô tì cảm thấy chắc là mì trong phòng bếp nhỏ của chúng ta đặc biệt thơm ngon, Mi tỷ muội muốn hay không một chén?”
Nghi Ninh tỏ vẻ không cần.
- “Nghi Ninh biểu muội đã thức dậy.”
Cố Cảnh Minh buông chiếc đũa, có lễ cười cười, mặt mày thật sự là một loại thanh nhã hảo xem.
- “Nghe nói muội hôm nay muốn dẫn Lâm Ngũ ca đến hậu sơn, không biết ta có thể hay không đồng hành?”
La Nghi Liên ngẩng đầu nhìn Nghi Ninh, mỉm cười:
- “Lại nói tiếp, từ sau khi tổ mẫu mất, tỷ cũng là hồi lâu chưa đi qua phía sau núi.”
Lần trước tế tổ không phải mới đi sao, Nghi Liên cô nương nhưng lại có tật xấu dễ quên?
Nghi Ninh cũng không nói gì thêm, nàng cười nói:
- “Mậu biểu ca còn muốn đi không?”
Lâm Mậu đang chọn thịt băm trong bát của chính mình ăn, lúc này nhíu mày tỏ vẻ:
- “Đi, thế nào không đi!”
Sắc trời vừa sáng, phía sau núi La gia, một ngày du ngoạn đã bắt đầu.
Lâm Mậu cơ hồ là mang theo Nghi Ninh đi ở phía trước, ngày hắn ở Gia Thành du sơn ngoạn thủy, thật không nói chơi. Ghét bỏ Nghi Ninh đi quá chậm.
Cố Cảnh Minh vững vàng theo ở phía sau, thoạt nhìn cũng thực nhẹ nhàng.
La Nghi Tú hôm nay mặc một bộ váy phượng vĩ xinh đẹp, rất không thích hợp đi sơn đạo.
La Nghi Liên mặc là váy Nguyệt Hoa, đi đường gợn sóng thanh ba, uyển nhược sinh hương.
Dù sao cũng là tiểu thư nuông chiều từ bé, La Nghi Liên đi một chút lập tức liền nói mệt, một đôi ánh mắt sóng nước nhu hòa nhìn Cố Cảnh Minh.
Bên trong nắng sớm hắn càng thêm tuấn tú, nhìn thấy nàng càng rung động. Nàng ngữ khí mềm nhẹ vô lực:
- “Muội thật sự là có chút mệt, Minh biểu ca có thể đi chậm một chút đợi muội với?”
La Nghi Tú ở bên lạnh lùng nói:
- “Ta nhớ được lần trước thời điểm tế tổ, lục muội đi đường không phải thật mạnh mẽ sao. Thế nào nay liền mệt mỏi?”
La Nghi Liên sắc mặt ửng đỏ, lập tức lại cười cười:
- “Ngũ tỷ tỷ nói cái gì muội nghe không rõ. Bất quá váy ngũ tỷ hôm nay thật là hoa lệ, muội thấy ngày đại ca thành thân mặc là tốt nhất. Hôm nay mặc chẳng phải là quá sớm...”
Nghi Ninh nghe các nàng hai người đấu võ mồm, khóe miệng nhếch lên, cố tình nàng là người còn lại ở đây, phải tới khuyên can.
Nàng đang muốn đi qua, cánh tay Lâm Mậu lại ngăn nàng lại, ở bên tai nàng thấp giọng nói:
- “Muội xem chơi là tốt rồi, đi qua làm cái gì?”
Nghi Ninh đột nhiên ở trên cánh tay ngăn nàng lại của Lâm Mậu cắn một ngụm, có chút dùng sức, Lâm Mậu cả kinh buông nàng ra.
Chỉ thấy trên cánh tay hơn hai hàng dấu răng khéo léo chỉnh tề, mà đồng tử tròn tròn trong mắt Nghi Ninh tất cả đều là ý cười:
- “Mậu biểu ca cảm thấy ngoạn như vậy được không?”
Lâm Mậu nhìn nàng đi xuống dưới, trên tóc hệ lục nhạt sắc ti ở trong gió nhẹ nhẹ phẩy, tóc nhuyễn nhìn thập phần dễ sờ. Hắn đột nhiên ấn ấn cánh tay, cảm thấy nơi đó là động máu, tựa hồ thật sự có chút đau.
Hắn dần dần thu lại tươi cười, sắc mặt đột nhiên trịnh trọng một chút.
Nghi Ninh đi qua cũng không có khuyên can, hai cái tỷ tỷ còn giương cung bạt kiếm, dẫn lửa thiêu thân không tốt. Nàng trực tiếp cười đối Cố Cảnh Minh nói:
- “Minh biểu ca, bên dưới phía sau núi có một nhánh sông, cảnh trí cũng đặc biệt đẹp. Không bằng chúng ta đi nơi đó đi.”
La Nghi Liên nghe vậy cũng cười, phía trên sau núi thật là cái sai lầm. Nàng tỏ vẻ:
- “Lúc này trong ao thủy tiên vừa nở, Minh biểu ca vừa vặn có thể xem.”
La Nghi Tú lại là cười:
- “Lục muội nhưng là một ngụm một cái biểu ca, ta thật không biết biểu ca này ngươi là thế nào kêu. Người ta là biểu ca Nghi Ninh, cùng ngươi có quan hệ gì đâu?”
Nghi Ninh nghe được một cái đầu hai cái đại, Cố Cảnh Minh tự nhiên tự bản thân cũng thật sự cho biểu muội vài phần mặt mũi, nói vẫn là nhìn sông tốt.
Đoàn người dọc theo sơn đạo đi xuống dưới, Nghi Ninh nói với Cố Cảnh Minh trong ao kia dưỡng vài loại thủy tiên, loại nào mùa nào ra hoa.
Cố Cảnh Minh chắp tay sau lưng, nghiêm cẩn nghe Nghi Ninh nói.
Mà La Nghi Tú cùng Nghi Liên hai người còn lạnh lùng, Nghi Ninh đang nói chuyện, xa xa lại có một nha hoàn dần dần chạy tới gần, vẻ mặt nàng có chút kích động, chạy đến trước mặt Nghi Ninh ủy khuất nói:
- “Thất tiểu thư, tam thiếu gia đã trở lại! Cùng đại thiếu gia cùng nhau trở về, xe ngựa đã đến ảnh bích*. Phu nhân bảo nô tỳ đến báo với ngài!”
[*ảnh bích: Bức tường có đắp thành hình ảnh phong cảnh đẹp mắt, coi như một lối trang trí.]
Tiểu nha đầu kia trong mắt vẻ mặt kỳ thật luôn luôn đều thản nhiên, Cố Cảnh Minh có thể cảm giác được. Nhưng là thời điểm nàng nghe được tam thiếu gia, lại tựa hồ cả người đều sáng ngời lên. Khẩn cấp đẩy tay hắn, cái gì thủy tiên đều quên đến sau đầu.
Nghi Ninh hai năm này luôn luôn đều có thể nghe được tin tức La Thận Viễn, hắn được Tôn đại nhân thưởng thức, hắn ở trong kinh thành nổi tiếng, hắn viết văn được người xưng tán tinh diệu.
Trong thư hắn không thảo luận việc này, đều là Nghi Ninh nghe được, này đó chỉ cấu thành một cái La Thận Viễn mơ hồ xa xôi, mà không phải tam ca của nàng. Nay hắn rốt cục đã trở lại, Nghi Ninh thế nào sẽ không kinh hỉ.
Nàng hướng ảnh bích chạy tới, cũng không quản Lâm Mậu cùng Cố Cảnh Minh ở sau lưng nàng.
Tại Ảnh bích ngừng hai chiếc xe ngựa, một chiếc xe ngựa phía sau gã sai vặt đang chuyển đồ đạt ra bên ngoài, ánh nắng chiếu ảnh bích. Có cái bóng người cao lớn rắn rỏi đưa lưng về phía nàng, khoác một kiện áo choàng, tựa hồ đang xem cái gì, bóng lưng dĩ nhiên có chút xa lạ.
Nhưng là Nghi Ninh vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.
Khóe miệng nàng giương lên tươi cười, liền chạy lên từ sau ôm lấy thắt lưng hắn, cười hô:
- “Tam ca!”
Người bị nàng ôm lấy thân thể thoáng cứng đờ, sau đó mới chậm rãi xoay người lại.
PS: Nếu các bạn thích truyện này nhớ bình chọn cho mình nhé...
PS: Đào đã đăng trên “https://www.audiotruyendaomai.com” trước 5 chương.