Edit: Đào Mai
La Nghi Liên đứng ở ngoài phòng.
Trong phòng nha đầu bà tử đến đi vội vàng, nhưng là không một người để ý tới các nàng.
Mà La Thành Chương mờ mịt ngồi ở trên giường la hán, Kiều di nương ở bên muốn an ủi ông, ông cũng không chút nào để ý tới. Chỉ có thể nghe được bên trong dồn dập, tay ông gắt gao nắm chặt.
Ông biết Lâm Hải Như muốn đứa trẻ này biết bao nhiêu, ông biết.
Một đứa trẻ đã đến vốn phải là vui sướng, nhưng hiện tại chỉ có dồn dập cùng sốt ruột.
Cả người ông đều tràn ngập áy náy, vừa rồi động tác Lâm Hải Như đẩy ra tay ông, thủy chung là để ông ý thức được một sự kiện. Lâm Hải Như đang trách ông.
Nghi Ninh đi ra cửa nhà giữa, nàng đứng ở trên bậc thềm trên cao nhìn xuống La Nghi Liên, đèn lồng dưới mái hiên lẳng lặng chiếu vào trên người nàng, trên người nàng có loại thong dong cùng lãnh đạm ngày thường chưa từng có.
- “Ta, tính tình của ta rất tốt để nói chuyện.” Nghi Ninh nhẹ nhàng mà nói, “Nhưng nếu phạm vào kiêng kị của ta, sợ là liền không có tốt cho qua như vậy. La Nghi Liên, ngươi là thứ xuất, ngươi có biết đứa nhỏ thứ xuất dưới sự tận lực đối đãi của đích xuất, sẽ có bao nhiêu thảm không?”
La Nghi Liên cảm thấy ánh mắt Nghi Ninh như đao một phen lạnh như băng, tràn ngập một loại đạm mạc thành thục, tuyệt đối không giống ánh mắt một nữ hài.
Nàng không khỏi lui về phía sau một bước, môi khẽ nhúc nhích:
- “Nghi Ninh...”
- “Mẫu thân, cái thai này nếu là thật sự xảy ra chuyện.” Nghi Ninh nhẹ nhàng mà nói, “Các ngươi ở La gia ngày lành liền không còn.”
Nàng đi vào cửa phòng.
Sau một lát, La Thận Viễn mang theo gã sai vặt cùng lang trung đi tới.
Hắn chắp tay sau lưng lập tức đi vào nhà giữa, sắc mặt cơ hồ là nghiêm túc lãnh đạm.
La Thành Chương nhìn thấy thứ trưởng tử tới, sắc mặt âm trầm sắp ra nước, không khỏi hô:
- “Thận Viễn...”
La Thận Viễn bảo lang trung phía sau nhanh nhanh đi vào phòng, hắn lại nhìn Nghi Ninh, nàng đứng ở bên tấm bình phong nghiêng đầu nhìn vào nội thất, lộ ra cổ nhỏ dài cùng sườn mặt trầm tĩnh.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ thất kinh, nhưng kì thực nàng có vẻ rất bình tĩnh, chỉ có ngón tay nhỏ dài níu chặt ống tay áo, cho thấy nội tâm nàng khẩn trương.
Nghi Ninh có bao nhiêu thích Lâm Hải Như, hắn rất rõ ràng.
Thần thái Nghi Ninh như vậy hắn chưa bao giờ gặp qua. Tựa hồ nàng đang nỗ lực trưởng thành, không cần thiết chính mình che chở.
- “Nghi Ninh...” Hắn thấp giọng kêu.
La Nghi Ninh quay đầu lại nhìn thấy là La Thận Viễn đến, tay nắm thật chặt. Cái mũi chua chua cảm giác muốn khóc.
Nghi Ninh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, kế mẫu kiếp trước của nàng sinh ra cái muội muội thập phần thích khóc, động bất động liền nhào vào trong lòng kế mẫu khóc, xuất giá đều không có thay đổi. Nàng khuyên kế mẫu nói:
- “... Viện tỷ nhi nay đã làm mẫu thân, như vậy thật sự không tốt.”
Kế mẫu lại cười nói với nàng:
- “Nàng cũng chính là ở trước mặt ta khóc thôi, ở trước mặt người khác nơi nào lại khóc. Nàng đối với hôn phu chính mình đều là không dám.”
Lúc đó Nghi Ninh nghe xong yên lặng suy nghĩ một lát, cười cười không nói gì.
Sau này lại nghĩ thế nhưng thật là đạo lý này, chỉ có ở trước mặt người chính mình hoàn toàn tín nhiệm ỷ lại, mới sẽ không nhẫn nại giữ lại ủy khuất trong lòng mà khóc rống.
Chẳng qua kiếp trước, nàng không có người có thể cho nàng cảm giác ỷ lại.
Hiện tại nàng lại toàn tâm toàn ý tin cậy La Thận Viễn. Không chỉ có bởi vì hắn là thừa tướng tương lai, còn bởi vì hắn là tam ca của nàng, thân phận huyết thống huynh trưởng là vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.
Nếu như huyết thống cũng không nhận lấy tín nhiệm, vậy còn có cái gì là đáng giá tín nhiệm?
Nàng dù sao thật sự không phải nữ hài, như lại lấy nữ hài để ngụy trang đến đối mặt, mới thật sự là để nàng một tiểu nử tử hiểu rõ trên đầu Lâm Hải Như đi.
Nghi Ninh làm sao có thể đã quên đau khổ kiếp trước của chính mình, La Thận Viễn về sau nhập các bái tướng, sớm hay muộn cũng sẽ chống lại Lục Gia Học.
La gia vĩnh viễn sẽ không thái bình, mà nàng cũng sẽ phải lớn lên.
La Thận Viễn đi đến bên người nàng, hắn biết trong lòng Nghi Ninh bất an.
Hắn chủ động vươn tay, cầm tay nhỏ của Nghi Ninh an ủi nàng:
- “Có huynh ở đây, mẫu thân liền không có việc gì.”
La Thận Viễn buông ra tay Nghi Ninh, có thế này nhìn về phía La Thành Chương.
Sủng thiếp diệt thê cực dễ dàng mai phục mầm tai hoạ, huống chi Kiều di nương rất thông minh, La Nghi Liên lại dã tâm quá lớn.
Hắn thân là nam tử, vốn là không tốt nhúng tay trong chuyện này, nhưng hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn quản cũng không ai dám nói cái gì.
La Thận Viễn nói với La Thành Chương:
- “Phụ thân, sự việc cho tới bây giờ con chỉ sợ cũng phải nói một câu,“ hắn dừng một chút, “Hiên ca nhi là vô luận như thế nào cũng không thể lại để di nương mang theo. Hắn nếu là lại bị dưỡng như vậy vài năm, người cũng sẽ bị phế.”
Kiều di nương nghe được hốc mắt đỏ lên, đang muốn nói chuyện, La Thận Viễn lại thản nhiên nhìn bà.
La Thận Viễn biểu hiện ra ngoài chân chính là lạnh như băng, kỳ thật thực sự đáng kinh sợ, bà há miệng thở dốc nhưng chỉ miễn cưỡng nói:
- “Lão gia, Hiên ca nhi từ thuở nhỏ đã nuôi dưỡng ở bên người thiếp thân... Nó nói những lời này, cũng không phải thiếp thân dạy... Huống chi phu nhân có thai, như thế nào có thể nuôi dưỡng Hiên ca nhi.”
La Thành Chương nghe xong liền nổi giận, chỉ vào Kiều di nương nói:
- “Ngươi câm miệng lại cho ta! Nó mới nhỏ như vậy, hiểu được cái đạo lý gì. Mặc kệ Hải Như có phải có mang hay không, về sau Hiên ca nhi ngươi không được nuôi dưỡng!”
La Nghi Liên chính là Kiều di nương nuôi lớn, đều dưỡng thành bộ dáng gì rồi. Nếu Hiên ca nhi lại như vậy, mới là đáng sợ cực kỳ.
Nghi Ninh đi lên, khuất thân nói:
- “Nữ nhi có một chủ ý, không bằng để Quách di nương nuôi dưỡng Hiên ca nhi, Quách di nương tính tình ôn hòa, cũng có thể hảo hảo dạy Hiên ca nhi. Hôm nay việc này Hiên ca nhi thật sự là quá mức, về sau trưởng thành thì sẽ là một người tính tình làm xằng làm bậy.”
Thai của Lâm Hải Như bởi vì Hiên ca nhi mà bị tổn hại, bà khẳng định là không đồng ý lại nhìn thấy Hiên ca nhi.
Nghi Ninh chính mình đều không muốn nhìn thấy Hiên ca nhi, tuy rằng yếm khí, nhưng dù sao vẫn là nam hài La gia, sau khi phạt nó còn phải vì nó tìm cái chỗ để về.
Còn Quách di nương lại là nha đầu từ nhỏ hầu hạ La Thành Chương, đích xác phi thường ôn hòa, hơn nữa La Thành Chương cũng có thể yên tâm.
Kiều di nương nghe xong tâm can dục liệt, khóc lóc nắm tay áo La Thành Chương:
- “Lão gia! Hiên ca nhi không xa được nô tì! Đều là nô tì sai, ngài trách nô tì thì tốt rồi, chớ có trách Hiên ca nhi...”
La Thành Chương nhắm chặt mắt, bảo bà tử kéo Kiều di nương ra.
Kiều di nương khóc lợi hại hơn, Nghi Ninh liền cười lạnh nói:
- “Thai nhi trong bụng Mẫu thân sống chết chưa biết, di nương lại làm ầm ĩ như vậy, nhưng là ý định bất kính đối với chủ mẫu?”
Kiều di nương lăng lăng nhìn La Nghi Ninh, La Nghi Ninh thật lãnh đạm nhìn bà, nhẹ giọng nói:
- “Kéo bà ta xuống cho ta.”
La Thành Chương cái gì đều không có nói, Kiều di nương liền như vậy bị kéo đi, muốn Hiên ca nhi rời khỏi bà thật sự là đâm đầu vào chỗ đau của bà, tiếng khóc đến ngoại viện đều có thể nghe được.
La Thận Viễn khó được nhìn thấy Nghi Ninh kiên quyết như vậy, quả nhiên là thật phẫn nộ rồi.
Hắn tiếp tục nói với La Thành Chương:
- “Phụ thân vị tất nhìn không rõ, phải nghĩ bất quá là nữ tử, dung túng một ít cũng không có gì. Nhưng mầm tai hoạ chính là như vậy mai phục, Kiều di nương chi phí ngày thường đều là đối chiếu với mẫu thân, ngày sau chỉ sợ là không được. Trong nhà không quy củ thì không được, phụ thân cần phải suy nghĩ cẩn thận.”
La Thành Chương bị con trai của chính mình nói mấy câu á khẩu không trả lời được.
Ông phóng túng Kiều di nương, là vì yêu thương bà, lại không muốn giữa các nữ nhân xung đột. Nhưng là tinh tế tính ra, nguyên nhân Minh Lan chết làm sao không phải có Kiều di nương, hiện tại đứa nhỏ của Lâm Hải Như khó giữ được, cũng bởi vì ông nhất thời theo đuổi! Kiều di nương có thể như thế, còn không phải bởi vì ông sủng ái sao.
- “Vi phụ đã biết.”
La Thành Chương có chút mỏi mệt, mắt đỏ đục ngầu.
Bởi vì đả kích hôm nay, cả người ông đều có chút ảm đạm, không có nói thêm câu nào che chở Kiều di nương.
Lang trung từ phòng trong đi ra, Thanh Cừ theo sau cũng theo ra, La Thận Viễn đi lên phía trước cùng bọn họ thương nghị.
Bận đến nửa đêm, đại phòng bên kia tân khách đều ngủ lại, Trần thị mới nghe được chuyện xảy ra bên chi thứ hai này, mang theo nha đầu bà tử đi tới.
Lâm Mậu cùng Cố phu nhân đợi người cùng đi theo phía sau.
Trần thị tuy rằng bình thường cùng Lâm Hải Như ầm ỹ, nhưng đều là mẫu thân, tự nhiên biết đứa nhỏ trọng yếu. Nghe nói là Hiên ca nhi đẩy Lâm Hải Như, bà cũng nổi giận.
Bà rất không quen nhìn chính là nhị đệ sủng ái Kiều di nương. Kiều di nương kia chính là được sủng thì có năng lực thế nào? Còn có thể đi đến trên đầu nhà giữa sao?
Trần thị cùng Cố phu nhân vội vàng vào nội thất thăm Lâm Hải Như. Mà Lâm Mậu thật lạnh lùng nhìn La Thành Chương.
Hắn lạnh lùng thốt:
- “Dượng, ta thật không thể không nói một câu. Lâm gia ta gia phong thuần phác, cô lớn lên ở Lâm gia, cũng không hiểu được cái gì lục đục với nhau, nhưng cô tính tình là tốt nhất. Nay đến nhà các ngươi, chịu tất cả ủy khuất cũng liền thôi, ngươi thế nhưng để cho một tiểu thiếp cùng thứ tử tổn thương cô? Ngươi nếu không thích cô, cô ta cùng ngươi cùng cách trở về Lâm gia, Lâm gia lên lên xuống xuống vẫn là coi cô cô là cô nãi nãi nuôi dưỡng. Tuyệt không ở nhà người khác để bị khi dễ!”
Lâm Mậu cũng bị La Thành Chương chọc giận, ngữ khí đều thật sắc bén.
La Thành Chương nghe được thanh âm Trần thị ở trong phòng nói chuyện, nửa câu phản bác đều nói không nên lời. Ông thở dài một hơi.
Lâm Mậu tuy rằng là tiểu bối, nhưng cũng là người nhà mẹ đẻ của Lâm Hải Như, thật sự là ông đuối lý.
Đúng lúc này, Thanh Cừ vội vàng từ bên trong đi ra, trên mặt cuối cùng mang theo mỉm cười, nàng nói với Nghi Ninh:
- “Thất tiểu thư, cho phu nhân uống xong dược, hiện tại cuối cùng là không có việc gì! Phu nhân đau bụng cũng nhẹ hơn rất nhiều...”
Nghi Ninh vội vàng đi vào trong phòng, Lâm Hải Như nằm ở trên gối đỏ thẫm hải đường hoa trù, sắc mặt trắng bệch. Nhưng nhìn thấy Nghi Ninh tiến vào, lại chuyển đầu hướng nàng.
Nghi Ninh đi đến trước giường bà nửa quỳ nắm lấy tay bà, nhẹ giọng nói với bà:
- “Mẫu thân, không có gì rồi.”
Lâm Hải Như nghe xong liền cười, nước mắt không lưu lại rào rào chảy xuống.
Bà vuốt bụng chính mình, một tay gắt gao nắm tay Nghi Ninh.
Đứa nhỏ này... Là nhờ Nghi Ninh mới bảo toàn.
Ngày sau đứa nhỏ sinh ra, nhất định phải dạy nó hảo hảo mà thân cận cùng tỷ tỷ, vĩnh viễn không thể ly tâm cùng tỷ tỷ.
Trong phòng mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, Trần thị thậm chí khó được ôn ngôn nói với Lâm Hải Như:
- “Ta xem đứa nhỏ này cường tráng, nhất định phải là cái nam hài.”
Trong gian Tây Thứ, La Thành Chương nghe nói đứa nhỏ đã được bảo vệ cũng muốn tiến vào xem Lâm Hải Như, lại bị bà tử ở cửa ngăn cản. Không nhanh không chậm nói:
- “Lão gia, phu nhân phải nghỉ ngơi, nô tì xem ngài ngày mai lại đến, miễn cho phu nhân nhìn thấy ngài lại cảm xúc kích động.”
Lâm Mậu là nam tử, không được tiến vào nội thất, hắn chỉ ở bên cạnh lạnh lùng nhìn La Thành Chương, theo sau xoay người không nghĩ để ý ông.
Một cái bại hoại, hắn lười nhìn.
La Thận Viễn đón lấy danh y Tiêu lang trung Bảo Định, bồi ông đi ra cửa.
Tiêu lang trung nói với hắn:
- “Ta khai dược cho mẫu thân ngươi, uống một ngày hai lần là được.”
La Thận Viễn bảo gã sai vặt đưa bạc chuẩn bệnh cho Tiêu lang trung:
- “Lần này thật vất vả ngài rồi, ngày khác lại thỉnh ngài uống rượu.”
Tiêu lang trung cười xua tay:
- “Ngươi là đệ tử thân truyền của Huyền Không Đại Sư, không cần khách khí.”
La Thận Viễn nghe xong cũng cười cười, hỏi Tiêu lang trung:
- “Thanh Cừ, nha đầu đi theo bên cạnh xá muội, ngài thấy thế nào?”
- “Sư thừa là cao thủ, còn là lịch lãm.” Tiêu lang trung nói, “Lại không biết sao ở trong phủ làm nha đầu?”
La Thận Viễn không nói gì, Tiêu lang trung liền cũng không hỏi nhiều.
Quản sự đưa ông ra sân, La Thận Viễn đi trở về, nhìn thấy người hầu đứng ở dưới mái hiên, hắn thản nhiên hỏi:
- “Tứ thiếu gia đâu?”
- “Thất tiểu thư phạt tứ thiếu gia quỳ từ đường, tứ thiếu gia không đồng ý quỳ, bà tử của thất tiểu thư liền ấn vai tứ thiếu gia buộc tứ thiếu gia quỳ. Ngài cần bắt tứ thiếu gia tới đây không?”
La Thận Viễn ngữ khí không chút biến hóa:
- “Không cần, bắt nó quỳ đi.”
Hắn đi vào trong phòng, dáng người như tùng, mang theo một loại hòa hoãn thong dong... cùng lãnh khốc.