Edit + Beta: Đào Mai
Anh quốc công phủ phân thành Đông viện cùng Tây viện. Anh quốc công ở Đông viện, Ngụy lão phu nhân cùng Triệu Minh Châu ở Tây viện. Sân mới của Nghi Ninh được an bày ở trong Đông viện, chính là dựa vào của Ngụy Lăng.
Mặt sau có một tòa núi giả cao lớn, ba sân. Trong viện vừa lớn vừa rộng, đường đi lót đá hai bên trồng cây bạch quả cao lớn, bốn bên có hành lang uốn khúc liên tiếp. Cảnh sắc hợp lòng người, đông ấm hạ mát.
Ngụy Lăng đã an bày nha hoàn hầu hạ, gọi vào trước mặt nàng quỳ lạy hành lễ.
Nghi Ninh đánh giá, bộ dáng đại a đầu có hai người, còn lại nha đầu thứ đẳng hơn mười người, còn lại tiểu nha đầu và ma ma hầu hạ cộng lại dù sao cũng phải có hơn ba mươi người.
Nàng chỗ nào cần nhiều người hầu hạ như vậy! Nhìn thấy trên đường người quỳ xuống mênh mông một mảnh, trong lòng nàng âm thầm suy nghĩ.
Trong phòng bày biện trần thiết cũng là dành cho thân phận thiên kim, nhìn ra được đồ vật quý trọng thực tại không ít. Nghi Ninh đang nhìn xem, Triệu Minh Châu đi đến bên cạnh Nghi Ninh, thản nhiên cười nói:
- “Nghi Ninh muội muội tới trễ không biết, trong phủ này chỗ phong cảnh tốt nhất, trước tiên là chỗ Đình ca nhi ở. Bởi vì muội muội đến, Đình ca nhi phải dời đi đến sân bên cạnh, tặng cho muội muội ở.”
Đình ca nhi à? Phải là đệ đệ mới năm tuổi của mình đi.
Nghi Ninh nhớ tới vừa rồi cũng không có nhìn thấy tiểu hài tử.
Ngụy Lăng đã nói:
- “Con còn chưa thấy qua đệ đệ của con, nó mới năm tuổi, là thời điểm nghịch ngợm nhất. Sợ nó ầm ỹ tổ mẫu con tu dưỡng, nên đi theo phụ thân ngụ ngay tại Đông viện.”
Nói xong Ngụy Lăng phân phó quản sự bên người, “... Đi gọi thế tử tới.”
Sau một lát, Nghi Ninh nhìn thấy một đứa trẻ chạy vào trước, phía sau cũng đi theo một đoàn nha đầu, ma ma.
Đứa nhỏ kia mặc tấm áo trù, trên cổ cũng mang một dây chuyền vàng, xem ra hình thức tựa hồ giống ở trên cổ Triệu Minh Châu.
Nó chạy đến rất nhanh, có phụ nhân cao lớn trắng nõn ở phía sau đuổi theo nó:
- “Tiểu thế tử, ngài đừng chạy vội, cẩn thận vấp ngã...”
Kỳ thật, Ngụy Lăng không có cưới vợ, cũng không phải là vì Cố Minh Lan. Ông mặc dù đối Cố Minh Lan hữu tình, nhưng đã qua nhiều năm như vậy cũng đã phai nhạt.
Kì thực là ông hàng năm bên ngoài chinh chiến, không rảnh bận tâm trong nhà, cũng không nhàn rỗi cưới vợ nạp thiếp.
Bởi vậy cũng chỉ có thông phòng sinh hạ một nam hài nhi như vậy, tương lai là kế thừa tước vị Anh quốc công phủ.
Cho nên vừa sinh ra đã được gọi là thế tử, mọi người ở trong phủ cũng đều sợ đụng chạm vào nó, rất là quý giá.
Nam hài đứng lại, Nghi Ninh phát hiện bộ dạng nó giống như nguyên bản Ngụy Lăng thu nhỏ lại, chính là non nớt một chút, lông mi lại dài lại dầy. Nó nhìn Nghi Ninh hỏi:
- “Ngươi là tỷ tỷ bọn họ nói?”
Ngụy Lăng nhìn thấy nó đánh thẳng về phía trước đã mất hứng, nghe được Đình ca nhi nói như vậy càng giận tái mặt.
Ông hàng năm ở bên ngoài, Đình ca nhi sau khi sinh ra lại không có mẹ đẻ, cho nên luôn luôn được nhũ mẫu chăm sóc, lão phu nhân cũng chiếu cố. Ngược lại để cho người trong phủ sủng nịnh nó. Nói chuyện không nhẹ không nặng.
Nghi Ninh nhìn tiểu hài nhi mặt mũi sạch sẽ, hướng nó gật đầu cười nói:
- “Đúng thế, vậy đệ chính là Đình ca nhi à?”
Đình ca nhi bĩu môi, cảm thấy tỷ tỷ này thập phần xa lạ. Nó vẫn là đối với Triệu Minh Châu bên cạnh quen thuộc hơn.
Nó hướng Triệu Minh Châu chạy tới, lôi kéo tay nàng ta nói:
- “Minh Châu tỷ tỷ, nha đầu của đệ làm cho đệ một người tuyết, liền ở ngoài sân trong viện, đệ dẫn tỷ tỷ đi xem! Làm nhìn đẹp lắm.”
Hai người đứng chung một chỗ càng giống thân tỷ đệ, dây chuyền vàng giống nhau.
Đình ca nhi từ nhỏ bên người cũng chỉ có Triệu Minh Châu, đối tỷ tỷ Minh Châu duy nhất này tự nhiên thân cận.
Triệu Minh Châu ở Anh quốc công phủ hơn mười năm, tự nhiên là Nghi Ninh không thể so sánh được.
Minh châu sờ sờ đầu của nó, nói:
- “Đình ca nhi, tỷ tỷ đệ nói chuyện với đệ, thế nào không trả lời?”
Đình ca nhi lôi kéo tay Triệu Minh Châu, nhìn Nghi Ninh ánh mắt thực xa lạ:
- “Nàng không phải tỷ tỷ của đệ, đệ không có tỷ tỷ.”
- “Đình ca nhi, ai dạy con nói như vậy hả!”
Ngụy Lăng ngữ khí đã không tốt. Xem là rất muốn thu thập Đình ca nhi một chút.
Nghi Ninh trong lòng biết, đối với một tiểu hài nhi mà nói, đột nhiên nhận thấy chính mình có nhiều thêm một người huynh đệ tỷ muội đích xác là không dễ dàng. Bọn họ đối với người xa lạ vẫn là thực sự phòng bị.
Nàng đứng ở bên cạnh Ngụy Lăng không có ra tiếng, vô luận nàng nói cái gì đều không tốt.
Đình ca nhi nghe xong lời nói của Ngụy Lăng ngược lại càng mất hứng, thanh âm cũng lớn chút:
- “Nàng là ngài từ bên ngoài nhặt trở về, ta mới không có tỷ tỷ như vậy!”
Ngụy Lăng sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- “Con lại nói chuyện như vậy, liền đi quỳ từ đường cho ta. Nghi Ninh là tỷ tỷ ruột của con.”
Ông vốn là muốn nhìn thấy hai tỷ đệ tương thân tương ái, thấy con lôi kéo Triệu Minh Châu, lại đối Nghi Ninh lời nói lạnh nhạt. Ông liền cảm thấy không thoải mái.
Đình ca nhi quật cường một lát, nha đầu ma ma phía sau nhìn thấy đều đau lòng, tiểu thế tử ở nhà nhưng là một câu lời nói nặng đều không có người dám nói. Vẫn là dưới ánh mắt cưỡng bức của Ngụy Lăng, Đình ca nhi mới không tình nguyện gọi tỷ tỷ, nhưng là nhìn cũng không nhìn Nghi Ninh, lập tức chạy ra khỏi cửa.
- “Nó chính là tính tình này.” Ngụy Lăng thật sâu hít vào một hơi, nói với Nghi Ninh, “Không có mẫu thân giáo dưỡng, để cho nha đầu ma ma làm hư.”
Nghi Ninh nhẹ giọng nói:
- “Đệ đệ còn nhỏ, con hồi nhỏ cũng nghịch ngợm gây sự, làm cho tổ mẫu đau đầu.”
Ngụy Lăng vỗ vỗ đầu nữ hài nhi, phát hiện nữ nhi đứng thẳng tắp, nhìn phương hướng Đình ca nhi rời đi không nói chuyện.
Vô luận nói như thế nào, Anh quốc công phủ đối với nàng mà nói vẫn là xa lạ.
Vốn ông còn muốn bảo Nghi Ninh mang theo đệ đệ, hảo hảo mà dạy nó.
Đình ca nhi không có mẫu thân, bởi vậy tính tình so với hài nhi bình thường kỳ quái hơn một chút. Nay có tỷ tỷ ruột quan tâm sẽ khác trước nhiều, xem ra việc này hay là từ từ sẽ tính.
Đồ đạc của Nghi Ninh đã được sắp xếp thỏa đáng, bọn nha hoàn một lần nữa hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Có người đi lại thông truyền Định Bắc hầu đã qua đến, Ngụy Lăng phân phó Trân Châu vài câu, liền đi tiền thính nghênh đón.
Nha hoàn trong phòng nghiễm nhiên lấy Trân Châu làm trọng, Trân Châu dẫn người tiến vào. Bọn nha đầu đều nửa quỳ xuống, trên từng khay có từng bộ từng bộ quần áo cùng trang sức, muốn Nghi Ninh chọn lựa.
Nghi Ninh nhìn thoáng qua, nàng chọn bộ màu hồng phấn anh lạc văn đoạn.
Trân Châu tiến lên khinh thủ khinh cước sơ búi tóc cho nàng, Đồi Mồi chọn trâm vàng khảm phỉ thúy lục nhạt sắc lưu tô kết hợp với quần áo rất xứng đôi.
Một phen trang điểm như vậy càng làm dáng vẻ Nghi Ninh linh khí bức người. Trân Châu lại ôn nhu nói:
- “Tiểu thư, một lát ngài đi theo nô tì. Khách đến trong phủ rất đông, các hầu gia, phu nhân và tiểu thư ngài phân biệt không được, nô tì một lát sẽ nhắc nhở ngài kêu cái gì.”
Nghi Ninh phát hiện Ngụy Lăng vẫn là người thực đáng tin, lưu cho nàng hai cái nha đầu đều là rất hữu dụng, Trân Châu giỏi giang, nhãn giới rộng lớn. Mà Đồi Mồi thận trọng, có tâm linh lại khéo tay.
Nghi Ninh tuy rằng kiếp trước là gả vào Ninh Viễn hầu phủ, nhưng nàng chính là thê tử của thứ tử, sau lại cùng Tạ Mẫn cùng nhau vây khốn ở trong hậu trạch, kỳ thật đối với những thế gia cũng không tính rất quen thuộc.
Nàng thản nhiên lên tiếng, vịnh tay Trân Châu đứng lên, lại nghe Trân Châu nói:
- “Ngài là tiểu thư chân chính của Anh quốc công phủ, có quốc công gia làm chỗ dựa cho ngài, không cần để ý biểu tiểu thư.”
Trân Châu cũng là nhân tinh, nàng ở bên cạnh Ngụy Lăng ngây người rất nhiều năm, dựa vào chính là thận trọng cùng nhạy bén.
Nghi Ninh mỉm cười nói:
- “Ngươi cùng ta đi đến chỗ tổ mẫu đi.”
Trân Châu vâng dạ, phát hiện tiểu cô nương mười ba tuổi này đích xác không có nửa điểm luống cuống. Quả nhiên là tiểu thư Anh quốc công phủ trời sinh, nên có phần khí độ này.
Nghi Ninh lên nhuyễn kiệu, thời điểm đến Tĩnh An Đường nhìn thấy đã bày ra sân khấu kịch.
Trân Châu lại mang theo nàng đi bái kiến Ngụy lão phu nhân, Ngụy lão phu nhân cười nâng nàng dậy, giới thiệu nàng với Định Bắc hầu phu nhân, vài cái tiểu thư, Trung cần bá phu nhân, tiểu thư. Còn có thế tử phu nhân... Thật sự là nhân số hơi đông.
Nghi Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy trưởng tỷ ngồi bên cạnh Định Bắc hầu phu nhân, còn có Ngọc ca nhi bên cạnh.
Ngọc ca nhi nhìn thấy nàng liền trực tiếp nhào tới muốn nàng ôm. Mà La Nghi Tuệ nhìn thấy nàng còn lại là hốc mắt ửng đỏ.
La Thận Viễn đã nói với nàng chuyện Nghi Ninh, La Nghi Tuệ vừa kinh ngạc vừa lo lắng.
Thời điểm biết Anh quốc công phủ muốn bãi yến, nàng lập tức liền cùng hầu phu nhân đi.
Định Bắc hầu phu nhân có chút kinh ngạc, Ngụy lão phu nhân liền cười giải thích:
- “... Nghi Ninh nguyên là gởi nuôi ở La gia.”
Định Bắc hầu phu nhân có chút thụ sủng nhược kinh, cười nói:
- “Vẫn là các nàng có duyên phận! Ngày khác liền để Nghi Tuệ tới cửa, hảo hảo nói chuyện.”
La Nghi Tuệ biết hiện tại cũng không phải thời điểm cùng muội muội nói chuyện, huống chi thân phận Nghi Ninh hiện tại tôn quý, không cần mình quan tâm, bởi vậy nàng mỉm cười xác nhận. Ngón tay hơi hơi xiết chặt.
Nghi Ninh biết trưởng tỷ tất nhiên là lo lắng cho mình, âm thầm vỗ vỗ tay trưởng tỷ.
Lúc này bên ngoài có người thông truyền, nói Triệu Minh Châu mang theo Đình ca nhi tới.
Đình ca nhi vừa tiến đến liền nhào vào trong lòng Ngụy lão phu nhân kêu khát, Ngụy lão phu nhân kêu hạ nhân bưng canh nóng cho nó uống xong. Cười hỏi nó:
- “Đình ca nhi, con có gặp Nghi Ninh tỷ tỷ của con chưa?”
Đình ca nhi đã thẳng đứng lên, một bên ăn canh một bên nói:
- “Gặp qua.”
Nó vẫn là cùng Nghi Ninh không thân cận.
Ngụy lão phu nhân đối kim tôn bảo bối này rất sủng ái, Đình ca nhi một lát nói muốn đi chơi, Ngụy lão phu nhân kêu Đồng ma ma đi theo hảo hảo chăm sóc nó.
Đình ca nhi đi ra ngoài, Triệu Minh Châu dựa vào Ngụy lão phu nhân ngồi xuống, cười nói:
- “Ngài là không có nhìn thấy, nha hoàn Đình ca nhi đấp một cái người tuyết thật lớn! Đình ca nhi nhặt hạch đào làm mắt cho người tuyết, chơi rất vui vẻ.”
Ngụy lão phu nhân lôi kéo tay Minh Châu:
- “Con thích bồi nó chơi này đó. Con đối với trong phủ quen thuộc, nhớ mang theo Nghi Ninh muội muội cùng nhau chơi. Nàng mới đến, còn đối với trong phủ không quen thuộc.”
Triệu Minh Châu tươi cười có chút miễn cưỡng.
Tống ma ma lúc này vén mành tiến vào nói:
- “Lão phu nhân, biểu thiếu gia mang theo người tới.”
Các tiểu thư ở đây ánh mắt đều có chút sáng lên, nhìn Triệu Minh Châu cũng có chút hâm mộ.
Các nàng là đã nghe được chút phong phanh, biết lão phu nhân muốn gả Triệu Minh Châu cho Trình Lang, chuyện này quả thực là tiện nghi người khác.
Nghi Ninh đang thấp giọng cùng trưởng tỷ nói chuyện, liền nhìn thấy một người vén mành tiến vào.
Hắn chắp tay sau lưng, cười đến ôn nhuận như ngọc, tuấn tú thanh nhã. Mặc bộ áo cà sa vải mịn màu xanh nhạt.
Nhân vật như vậy đi vào liền làm cho người ta có một cảm giác vẻ vang cho kẻ hèn này, thật sự là nhân trung long phượng.
Nghi Ninh sống qua hai đời đều không có gặp qua nam tử so với Trình Lang nhìn còn tốt hơn, mặt mày tựa hồ có một loại thâm tình nói không rõ, ai nhìn đều sẽ cảm thấy hắn là đối chính mình hữu tình, nhưng hắn rõ ràng đối người người đều là như vậy.
Triệu Minh Châu cho dù không thích Trình Lang, nhưng là cùng nhân vật như vậy có liên quan, ai đều sẽ không tự giác có cảm giác ưu việt.
Đặc biệt hôm nay còn có La Nghi Ninh ở đây. Người khác đều thích Trình Lang, vậy mình cũng sẽ thích đi?
Triệu Minh Châu ngẩng đầu, nhưng là so với ngày thường nhiệt tình hơn một chút:
- “Biểu ca, ca ca hôm nay thế nào rảnh mà tới đây!”
Trình Lang mỉm cười nói:
- “Cữu cữu mời ta tới, nói là biểu muội đã tìm được trở lại. Vừa đúng ta hôm nay cũng không có việc gì, liền đi qua nhìn xem.”
Ngụy lão phu nhân nghe xong, kéo Nghi Ninh đứng lên:
- “Đây là nàng. Con xem có phải hay không cùng cữu cữu con lớn lên giống nhau?”
Ngụy lão phu nhân lại vỗ vỗ tay Nghi Ninh, nói với nàng:
- “Hắn mấy năm trước chính là thiếu niên thám hoa, Trình Lang. Con hẳn là nghe nói qua hắn chứ? Nay nhưng là Lại bộ lang trung, tổ mẫu nghe nói thanh danh của hắn là thực vang.”
Nghi Ninh cảm giác được Trình Lang tựa hồ đang nhìn mình. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Lang khóe miệng hơi hơi ý cười.
Nàng đột nhiên lại nghĩ tới thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Trình Lang, hắn còn là tiểu hài tử, khiếp sợ đứng ở trong nhà giữa tiếng người ồn ào. Không có người chiếu cố hắn, thậm chí không có người hỏi hắn một câu.
Nàng thấy tiểu hài tử đáng thương, mới gọi người bế hắn lại, cho hắn ăn hoa quế hương cao.
Tiểu hài tử nho nhỏ cùng thanh niên tuấn nhã này dần dần trùng hợp, nói không rõ có bao nhiêu cảm xúc phức tạp ở trong đó.
Nàng mỉm cười nhẹ giọng nói:
- “Trình Lang biểu ca.”
Trình Lang có lễ đối nàng gật đầu. Ánh mắt tìm kiếm đảo qua lại trên người nàng, tựa hồ cũng không có gì đặc biệt, thu hồi tầm mắt hướng Ngụy lão phu nhân lại cười nói:
- “Đích xác có chút giống, ngài nay có được hai cháu gái.”
Tuy rằng biết chính mình đã không phải chính mình kiếp trước. Nhưng là tại đây trước mặt nhân tinh giỏi về tâm kế, Nghi Ninh vẫn là không có lúc nào là không biết, nàng đối cái này tránh còn không kịp.
Ngụy lão phu nhân là đối Nghi Ninh ấn tượng không sai, nhưng nhìn nhìn sắc mặt ửng đỏ của Triệu Minh Châu bên cạnh. Bất chợt vừa cười vừa nói:
- “Cũng không biết vừa rồi Đình ca nhi chạy đi đâu, con bồi Minh Châu đi tìm đi. Đứa nhỏ này chơi đùa rất hăng say, tổ mẫu sợ nó đến canh giờ còn không biết trở về.”
Lập tức sẽ khai từ đường vào gia phả.
Ánh mắt các tiểu thư trong phòng lại không khỏi nhìn về phía Triệu Minh Châu.
Việc này càng làm cho Triệu Minh Châu cảm thấy có loại cảm giác được chú ý. Người người đều phải đòi gì đó, tổ mẫu liền như vậy dễ dàng cho mình.
Triệu Minh Châu chậm rãi đứng lên, nàng nhìn Trình Lang đang đứng ở bên cạnh Ngụy lão phu nhân, mỉm cười nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm nàng, để nàng cảm thấy đây là một người phi thường thâm tình. Giờ khắc này nàng thế nhưng đối Trình Lang thích hơn vài phần, nam tử này thật sự là một nam tử tuấn dật xuất chúng.
Hắn có lễ nói:
- “Tự nhiên nên bồi Minh Châu biểu muội đi.”
Nói xong liền đi tới cửa chờ nàng.
Triệu Minh Châu cùng Trình Lang đi ra ngoài. Khắp phòng tiểu thư khó tránh khỏi có chút nhụt chí, cũng không có tinh thần như vừa rồi.
Ngụy lão phu nhân nhìn thấy hai người hòa thuận, tốt xấu nhẹ nhàng thở ra.
Bà nuôi dưỡng Minh Châu nhiều năm như vậy, thật sự là thực hi vọng Minh Châu sống tốt.
Nếu có thể gả cho Trình Lang, nửa đời sau cũng không cần Minh Châu lại làm lụng vất vả.
Bà nghiêng mặt qua, nhưng là nhìn thấy ánh mắt Nghi Ninh dao động, không biết đang nghĩ cái gì.
- “Lập tức phải đi từ đường, con có khẩn trương không?”
Ngụy lão phu nhân hỏi nàng.
Nghi Ninh lắc lắc đầu, nàng chính là đột nhiên ý thức được chính mình như thế nào bị vây trong hoàn cảnh này, thật sự là như thế nào đều tránh không khỏi.
Ngụy lão phu nhân để nhóm nữ quyến đi ra ngoài sân trước, đi thả lỏng.
Trân Châu cùng Nghi Ninh đứng dậy, Nghi Ninh còn không có đi qua trong Tĩnh An cư, nàng dọc theo hành lang gấp khúc đi ra sau viện, đình viện nơi này thật sâu, cảnh sắc cũng phá lệ rất khác biệt.
Nàng nhìn thấy lan can chiếu xuống một mảnh hồ ba quang liễm diễm, giữa hồ còn có một cái đình, tuyết trên mái đình dưới ánh thái dương chậm rãi hòa tan.
Trân Châu ở bên nói:
- “Nô tì mang đến cho ngài cái ghế con, ngài ngồi ở chỗ này xem đi. Một lát còn phải đứng đấy.”
Nghi Ninh hoàn hồn lại gật gật đầu.
Bất quá một lát, nàng liền nghe được phía sau có tiếng bước chân.
- “Nhanh như vậy đã lấy đến à?”
Nghi Ninh không có quay đầu hỏi.
Có người khinh mạn đi đến phía sau nàng, ngữ khí ấm áp:
- “Lấy cái gì đến vậy?”
Nghi Ninh trong lòng cả kinh, hơi thở ấm áp cơ hồ ngay tại bên lỗ tai mình. Nghi Ninh đột nhiên quay người lại, nhìn thấy Trình Lang cao lớn vững chãi đứng phía sau mình, cách mình rất gần.
Đôi mắt hắn sâu thẳm như hồ nước. Khóe miệng lại hàm chứa một nụ cười tươi thản nhiên, ngữ khí khinh đạm mà thấp, thở dài:
- “Nhiều năm không gặp, Nghi Ninh nhưng là không biết ta?”
Nghi Ninh có chút hỗn loạn, Trình Lang đây là có ý gì?
Cố tình hắn lại bộ dạng vô cùng tốt, cách gần như vậy nói chuyện với người khác, tự dưng liền rất ái muội.