Edit + Beta: Đào Mai
Triệu Minh Châu cho tới bây giờ đều là được Ngụy lão phu nhân nâng niu ở trong tay nuôi dưỡng, chưa từng nghe qua một câu lời nói nặng của Ngụy lão phu nhân.
Sau khi nàng nghe xong mím môi, không nói một lời.
Ngụy lão phu nhân cho nàng đến ngồi bên cạnh mình, thở dài nói:
- “Không phải tổ mẫu trách con, mà là con đứa nhỏ này cũng quá quật cường!. Nghi Ninh đến lâu như vậy, con chưa từng thân cận với nàng? Con biết rõ cữu cữu con coi trọng nàng ta, vì sao không cùng nàng ta quan hệ nhiều một chút!.”
Triệu Minh Châu hốc mắt đỏ lên, nói:
- “Con... con là như vậy, không thể làm bộ. Thích ai không thích ai cũng khống chế không được... Thích ngài liền nghĩ thân cận với ngài, những cái khác con đều không để ý!.”
Ngụy lão phu nhân lôi kéo tay nàng ngưng thần một chút:
- “Nghi Ninh bên ngoài sống không quá dễ dàng... nàng thật vất vả đã trở lại... cữu cữu con tự nhiên là sủng ái nàng.”
Nhìn thấy Minh Châu khóc đến khó chịu, nghĩ vậy cũng là nữ hài đặt ở trên tay chính mình sủng ái, bị chút đau đầu chóng mặt mình đều là nóng vội không chịu nổi. Nàng hôm nay tính tình kiêu ngạo hơn phân nửa cái này cũng là do mình sủng ái mà ra, Ngụy lão phu nhân ôm Minh Châu vào trong lòng nói:
- “Con, hài tử ngốc này cũng không suy nghĩ rõ ràng, tổ mẫu chỉ còn có thể sống vài năm. Tổ mẫu nếu là đi, ai sẽ che chở con?”
Triệu Minh Châu ngẩng đầu nhìn Ngụy lão phu nhân, thì thào hỏi:
- “Ngài không thích con...”
.