“A!
A!!!” Hai tiếng hét thê thảm truyền từ hoa viên đến đại sảnh, sau đó là liên tiếp
tiếng đụng đầu cốp cốp cùng tiếng bước chân dồn dập.
Ở đại
sảnh, tất cả khách mời đều ngừng nói chuyện, đồng thời cùng quay mặt nhìn ra
phía ngoài.
A
Sâm vốn đang ở ngoài hoa viên ngắm gái đẹp, lúc này xuất hiện trong tầm mắt mọi
người, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hốt hoảng tìm kiếm trong đám đông, vẻ tao
nhã phong độ ngày thường đã biến mất không còn tung tích.
Lâm
Tu Kiều đang định chạy đến đã bị Ngô Quế Lan kéo lại, cô bĩu môi đưa mắt nhìn
sau lưng A Sâm: “Chờ một lát!”
Lâm
Tu Kiều nhìn theo, lúc này Tiểu Kinh vừa mới ở sau lưng A Sâm chạy ra, cười hì
hì tiến về phía hai người. Mà ánh mắt A Sâm lúc này đột nhiên sáng ngời, giống
như thấy được cứu tinh, lập tức lao về phía một cô gái tóc ngắn đứng gần ban
công.
“Đó
là ai?” Ngô Quế Lan hỏi. Cô gái kia tóc chỉ dài đến mang tai, nhưng tóc mái rất
dài, gần như che khuất đôi mắt sáng ngời. Dường như cô ấy có chút lạ lẫm, một
mình đứng cạnh ban công, mặt luôn cúi gầm, không hề bắt chuyện với những người
xung quanh mình.
Nhìn
thấy A Sâm chạy đến ôm chầm lấy cô gái như ôm lấy con gấu bông, Lâm Tu Kiều cười,
“Là đàn em khóa dưới của A Sâm, tên Phương Tiểu Ngôn, còn chưa tốt nghiệp đã bị
tên khốn đó lôi vào công ty. Nhưng mà anh xem ra chỉ là để A Sâm chuyên dùng tiếp
thêm can đảm.” Do dự một lát, anh lại nói tiếp: “Từ nhỏ A Sâm chỉ sợ ma… Ha ha,
mà lá gan Tiểu Ngôn lại rất lớn…” Anh cũng không nói hết, chuyện này kể ra rất
phức tạp, nhất thời cũng không nói cho rõ ràng được, cũng chẳng tất yếu kể lể
trong tiệc cưới của hai người.
Lúc
này Tiểu Kinh đã chạy tới bên hai người, sung sướng chen vào giữa, kéo tay cả
hai.
“Con
làm gì vậy?” Ngô Quế Lan nhìn anh chàng cao lớn đang ôm chặt lấy cô gái mà run
rẩy, không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của những người bên cạnh, dường
như đã hiểu ra tám chín phần.
Tiểu
Kinh nhún vai, tỏ ra vô tội: “Không có gì, giống như lần đầu tiên gặp mẹ thôi,
chỉ trách chú ta vô dụng. Đáng đời, ai bảo dám bắt nạt mẹ.”
Ngô
Quế Lan thở dài, cô thấy ánh mắt của cô gái tóc ngắn kia nhìn đến đây, hẳn là
đã thấy Tiểu Kinh.
“Ừm,
cho nên phải dạy dỗ cậu ta một trận.” Lâm Tu Kiều vẫn nở nụ cười tao nhã, nhưng
miệng lại nói ra những lời vô tình. Cúi người, anh in xuống một dấu hôn trên mặt
vợ, “Đi thôi, đừng nhắc đến cậu ta nữa, chúng ta đi tiếp khách.” Nếu không phải
bận chào khách, có lẽ anh còn đi giúp Tiểu Kinh một tay.
Ngô
Quế Lan cười ngọt ngào, cầm tay anh đi về phía các vị khách. Tiểu Kinh giống
như hoa đồng quấn quýt theo bên họ. Chỉ có điều trừ vài người ra, không ai có
thể nhìn thấy nó.