Mang
theo hành lí gồm có đồ dùng hàng ngày và quần áo thay giặt để trong túi, Ngô Quế
Lan đi ra khỏi nhà. Sắc mặt của cô tái nhợt đầy mỏi mệt, hai mắt thâm quầng giống
như một đêm không ngủ.
Ở
ngoài đường tắt, cô nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc. Khóe môi cô run
lên, cũng không thèm nhìn người trong xe, lập tức lướt qua.
Cửa
kính xe thể thao kia kéo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tu Kiều.
“Đừng
đi.”
Anh
nhìn bóng dáng mảnh mai của cô gái kia, khẽ thốt lên, khuôn mặt trắng nõn lập tức
đỏ ửng.
Ngô
Quế Lan có tai như điếc, ngược lại càng rảo bước nhanh hơn.
Ánh
mắt Lâm Tu Kiều trở nên não nề, khẽ mím môi rồi dừng xe, chần chờ một chút, cuối
cùng vẫn xuống xe nhanh chóng đuổi theo.
“Này,
tôi bảo, đừng đi.” Cầm lấy cánh tay xách túi của Ngô Quế Lan, anh mất tự nhiên
nói, mặt đỏ bừng, không biết là quẫn bách hay là tức giận.
Lạnh
lùng liếc mắt nhìn anh, Ngô Quế Lan khinh miệt cười, “Đồ khốn, anh là cái gì mà
đòi quản tôi?” Nói xong, lập tức đẩy tay anh ra.
Lâm
Tu Kiều cắn răng, tay kia vươn đến ôm lấy bụng cô, đem cô ôm lấy, thì thầm nói
bên tai cô: “Mẹ kiếp, tôi không muốn quan tâm đến em. Tôi chỉ... Tôi chỉ muốn
biết xem đứa bé trong bụng em có phải là của tôi hay không. Trước lúc làm rõ việc
này, dù thế nào em cũng không được đi.” Đây là lí do duy nhất anh có thể nghĩ
ra lúc này để không cho cô đi.
Ngô
Quế Lan kinh ngạc, cảm thấy từ lòng bàn tay cách một lớp áo dày đặt trên bụng
mình kia có một dòng ấm áp xuyên thẳng đến tim, cảm xúc kì lạ không nói nên lời
lan tràn khắp cơ thể. Nếu đứa bé đó là của anh, vậy thì tốt biết bao! Sau khi
Thành Công ra đi, cô không chỉ một lần ảo tưởng như thế. Nhưng mà cô rõ ràng
hơn bất kì người nào, điều đó quyết không có khả năng.
Cô
bật cười, một nụ cười trào phúng, “Ha ha... Anh lo lắng gì chứ? Ngoài tối hôm
qua, tôi và anh không có gì đâu. Anh không ngờ nghệch đến nỗi nghĩ rằng chỉ làm
thế cũng có thể mang thai chứ? Hơn nữa, đứa bé này đã mấy tháng rồi... Ha ha...
Anh Lâm thật là hài hước!” Mặc kệ là anh quên thật hay quên giả, cô cũng không
muốn lấy những ngày hai người bên nhau để uy hiếp. Huống chi khi đó cô đã có bầu,
căn bản cái thai này không hề liên quan đến anh. Để loại bỏ những phiền toái
không đáng, cô dựa vào chuyện anh mất trí nhớ để bôi xóa đi những điều có thực,
nhưng hoàn toàn vô nghĩa với anh của hiện tại.
Lâm
Tu Kiều nhìn cô cười càn rỡ, không những không giận mà còn cười lại, “Có lẽ tôi
nên nhắc nhở em một điều,” giọng nói anh lại khôi phục sự thong dong điềm đạm
như bình thường, “Ba tháng trước, buổi tối trước ngày tôi gọi điện thoại tìm
em, trên cầu vượt ở ngã tư đường Thanh Sơn.” Nhìn nụ cười tắt dần trên khuôn mặt
cô gái trong lòng, anh cúi xuống, “Xem ra trí nhớ của tôi tốt hơn em nhiều.”
Khốn
khiếp! Khó trách sao cô lại cảm thấy quen mặt thì ra anh chính là con ma men
kia.Ngô Quế Lan rủa thầm một tiếng, cảm thấy tim mình đập ngày càng mạnh, mặc
dù có một chút ảo não, nhưng càng nhiều hơn đó là vui sướng. Nếu những lời anh
nói là sự thật, vậy không chừng đứa bé này là của anh.
“Vậy
thì sao?” Cô cười khẽ, trong lòng vui sướng ngập tràn, “Mỗi khách hàng của tôi
đều có thể là cha đứa bé này. Người khác trốn còn không kịp vậy mà anh còn tự dẫn
xác đến cửa, thật là... Ha ha, làm cho người ta thật cảm động.” Nói hai từ cảm
động với vẻ khinh thường, cô buông chiếc túi trong tay, xoay người quay lại
nhìn anh, khuôn mặt lại hiện vẻ tham lam láu cá của một nàng gái gọi, đưa tay
ôm lấy anh, giọng mị hoặc: “Nếu vậy, ba đứa bé à, anh định sắp xếp cho mẹ con
em thế nào đây?” Chiêu này gọi là đánh rắn dập đầu, cũng có thể gọi là lấy tiến
để lùi, xem xem người này phản ứng thế nào.
Lâm
Tu Kiều bất giác nhíu mày, đột nhiên nhận ra mình không hiểu được suy nghĩ của
cô gái trước mặt. “Đến chỗ tôi ở, chờ đến khi đứa trẻ sinh ra.” Anh không dám
chắc mình muốn có con với một cô gái bán hoa hay không, nhưng đã cưỡi lên lưng
hổ, muốn xuống cũng không được.
Coi
như có lương tâm, không bắt cô đi bỏ đứa bé. Bởi vậy, Ngô Quế Lan quyết định
buông tha cho anh. Cô lấy ngón tay vẽ vòng vòng ở trên ngực anh vừa khiêu
khích, vừa cười nịnh nọt: “Anh quả là người tốt. Nhưng với địa vị của anh, làm
sao có thể có một đứa con do gái đứng đường sinh ra chứ? Không bằng chúng ta
thương lượng một chút, anh cho tôi một ít tiền coi như là phí nuôi dạy để bỏ
trách nhiệm làm cha. Sau này, tôi quyết không cho con của chúng ta đến quấy rầy
cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn của anh.” Nói đến chữ “con của chúng ta”,
cô cũng cố ý nhấn thật mạnh.
Nhìn
thái độ chỉ chăm chăm muốn lợi dụng tình hình để trục lợi của cô, Lâm Tu Kiều bất
giác buông tay, lùi lại phía sau, cách cô ra một khoảng. Anh nghĩ nhất định anh
điên rồi mới tự nhiên mua dây buộc mình, “Cô muốn bao nhiêu?” Anh không định
coi tiền như rác, chỉ là muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Ngô
Quế Lan chú ý đến hành động xa lánh của anh, trong lòng trống rỗng, nhưng mặt vẫn
cười tươi như hoa, “Anh xem xét đi. Nuôi một đứa bé lớn lên, không chỉ cho nó
ăn, cho nó mặc, còn phải cho nó đi học. Tất cả cũng không phải là một khoản nhỏ
đâu.”
Lâm
Tu Kiều nhìn cô tính toán, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại, lịch sự cười dịu
dàng nói: “Có lẽ tôi vẫn chưa nói cho cô, tôi là một nhân viên kế toán rất
thích tính chi li. Trước khi xác định xem đứa bé có phải của tôi hay không, một
xu tôi cũng sẽ không đưa.” Giờ phút này, anh đã hoàn toàn quên mất mục đích ban
đầu mình đến đây là gì, càng quên đi nguyên nhân một đêm hôm qua mất ngủ.
Như
vậy mới đúng. Ngô Quế Lan cười thầm trong lòng. Nếu anh dễ dàng trả tiền cho
cô, không phải đầu óc có vấn đề, thì là nhân cách làm người quá tốt. Mà trong ấn
tượng của cô, “Lâm Tu Kiều đeo kính” nhất quyết không phải là một trong hai loại
người này, cho dù hôm nay không biết tại sao anh không đeo kính.
Nụ
cười nịnh nọt tắt dần, cô bĩu môi, “Đã vậy, tôi còn có việc, xin lỗi không thể
dài dòng với anh.” Nói xong cô xoay người, cầm lấy túi xách bước đi, tốc độ
thay đổi sắc mặt nhanh đến mức làm cho người ta thán phục.
Xét
cho cùng anh đến đây để làm gì? Lâm Tu Kiều nhìn thấy bóng dáng gầy yếu ngày
càng đi xa, kinh ngạc hỏi chính mình. Sau đó bỗng nhiên nhảy dựng lên, chạy về
xe, nhanh chóng lái xe đuổi theo cô nàng giảo hoạt kia.
“Rốt
cuộc anh muốn gì...” Tiếng Ngô Quế Lan tức giận hét lên bị cánh cửa đóng lại
làm cho im bặt. Nhìn túi hành lí của mình bị ném về ghế sau cùng với cánh cửa
xe bị khóa, cô quả thật không biết phải làm gì. Người đàn ông này đúng là có vấn
đề!
Lâm
Tu Kiều nhìn cô cười không ngừng, “Tôi cảm thấy cô rất thú vị.” Một cô gái thực
dụng đến độ mở miệng là nhắc đến tiền, lại thường xuyên làm một số việc chẳng
có lợi gì cho bản thân, mâu thuẫn khiến người ta muốn tiến thêm một bước khám
phá.
Ngô
Quế Lan cố nhịn xuống cảm giác muốn chửi ầm lên, tức giận ném ánh mắt khinh thường
về người bên cạnh, vuốt vuốt lại tóc, cũng không thèm để ý đến anh nữa.
Lâm
Tu Kiều cười đến đắc ý, theo thói quen đưa tay lên sống mũi đẩy gọng kính. Ai
ngờ sờ lên thấy trống trải, bây giờ mới nhớ ra, sáng nay tâm trạng rối bời, lúc
đi quên mang theo.
Tiếng
chuông di động đột ngột vang lên, phá vỡ không khí trầm lặng trong xe. Lâm Tu
Kiều nhíu mày nhìn Ngô Quế Lan nghe điện thoại. Chỉ cần nghĩ đó là cuộc điện
thoại người đàn ông hôm qua gọi đến, anh đã cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu,
rất muốn giật lấy chiếc điện thoại trong tay cô ném đi.
“Bé
Anh?” Ngô Quế Lan hơi hơi cao giọng, có chút nghi hoặc, nhưng lại làm cho Lâm
Tu Kiều yên lòng.
“...Cái
gì? Nhà ga? Tại sao...?”
Cúp
máy, sắc mặt Ngô Quế Lan cực kì khó coi, một hồi lâu sau vẫn không nói gì.
“Có
chuyện gì vậy?” Cuối cùng Lâm Tu Kiều không nhịn được, làm như tiện mồm thì hỏi.
“Chết
chắc rồi...” Dường như không nghe thấy anh hỏi, Ngô Quế Lan thẫn thờ than. Một
lát sau dường như nhớ ra gì đó, cô mới quay sang người bên cạnh nói, “Tôi muốn
đến nhà ga đón người.”
Liếc
nhìn cô một cái, anh thấy trong mắt cô rõ ràng có ánh lệ cùng bối rối bất an,
lòng anh hoảng lên, vội nói: “Tôi có thể giúp gì được không?” Trong ấn tượng của
anh, cô luôn là cô gái kiên cường mà giảo hoạt, đôi khi còn có chút xíu hung hãn.
Hình ảnh trước mắt này thật làm cho người ta cảm thấy lạ lẫm.
Ngô
Quế Lan gục đầu cười khổ, “Anh đừng gây phiền cho tôi là tôi đã tạ ơn trời lắm
rồi.” Nếu không phải vì anh, bây giờ có lẽ cô đã đến nhà Trương Vĩ, cũng không
rơi vào tình trạng dở khóc dở cười như bây giờ.
Lòng
tốt như bị sét đánh trúng, Lâm Tu Kiều mất mặt, đang muốn đáp trả mấy câu mỉa
mai thì lại nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay cô,
hơi thở anh như nghẹn lại. Nhìn cô quay mặt về phía cửa xe, sau đó lúng túng
lau đưa tay lau mắt, tức giận trong anh tan thành bọt biển. Khẽ thở dài, anh
không nhiều lời nữa, đến ngã ba đường liền rẽ chạy về phía nhà ga.
Khi
xuống xe ở cửa nhà ga, Ngô Quế Lan đã khôi phục vẻ mặt bình thường, tươi cười rạng
rỡ tâm trạng nhìn qua dường như rất tốt. Lâm Tu Kiều đi cạnh cô, trong Iòng thầm
cảnh giác, nhắc nhở bản thân mình rằng cô gái này diễn kịch rất tài, về sau nhất
định phải cẩn thận.
“Bọn
họ kia rồi, cha tôi và cô em gái lớn…” Chỉ vào hai người đang đứng ở cửa nhà
ga, Ngô Quế Lan mỉm cười nói, vẻ mặt đượm chút bi thương, “…Không lừa anh chứ?
Bé Anh nhà tôi tuyệt đối không kém những cô gái ở thành phố...” Khi nói những lời
này, cô tự hào liếc mắt nhìn Lâm Tu Kiều đứng cạnh, như thể chờ mong câu trả lời
của anh.
Lâm
Tu Kiều theo tay cô nhìn về phía những người kia. Ba cô mặc chiếc áo bông cũ, đầu
đội chiếc mũ len sớm đã phai màu, thái dương lấp ló mấy sợi tóc bạc, mặt đầy những
nếp nhăn đau khổ, hơn nữa lưng hơi còng làm cho người ta nhìn qua cứ nghĩ đã
ngoài sáu mươi tuổi. Em gái của cô quả đúng như lời cô nói, nhìn rất được,
không chỉ xinh đẹp, ăn mặc cũng rất hợp mốt, không hề giống những cô gái nông
thôn mới ra thành phố. Hai người họ đều không nhìn thấy Ngô Quế Lan, hoặc là
không nhận ra, chỉ khẽ trò chuyện với nhau điều gì đó, bên cạnh bọn họ có một
chiếc va li nhỏ. Hai người trái ngược hoàn toàn như vậy đứng cạnh nhau, tạo
thành tổ hợp cực kì xốn mắt, khó làm cho người ta không chú ý.
Đã
gặp qua những cô gái đẹp thành thị, ngoài vẻ xinh đẹp, đối với cô em gái mà Ngô
Quế Lan lấy làm tự hào, Lâm Tu Kiều cũng không có cảm giác gì hơn, chỉ ừm một
tiếng xem như trả lời, sau đó ánh mắt chuyển sang gương mặt bình thường không
có gì lấy làm xuất sắc của cô gái bên cạnh này. Xét cho cùng, cô có gì để hấp dẫn
anh? Vì sao rõ ràng anh khinh miệt thân phận gái gọi này của cô, nhưng không thể
khống chế được bản thân thôi nghĩ về cô? Đêm qua ra về trong tức giận, anh cứ
tưởng rằng bản thân mình đã rõ ràng sự thật, sẽ không bao giờ tự ôm phiền toái
vào mình nữa. Ai ngờ sau khi trở về, trong tâm trí anh chỉ có duy nhất một ý
nghĩ, đó là cô sắp chuyển đến nhà một người đàn ông có thể có được cả thể xác
và tình cảm của cô. Vì vậy sáng sớm anh đã mệt mỏi thức dậy, muốn lấy lại tinh
thần đi làm, nhưng quả thực không hề có hiệu quả gì. Khi ra ngoài không chỉ
quên mang kính, còn chẳng hiểu sao lại lái xe đến chỗ cô. Khoảnh khắc gặp được
cô ở trên đường, anh chẳng những không vì hành vi của mình mà cảm thấy tự
trách, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì đến kịp. Có phải đầu óc anh có vấn đề
hay không?
Không
hài lòng với câu trả lời lấy lệ ấy, Ngô Quế Lan trừng mắt không thèm để ý đến
anh nữa.
Cảnh
tượng sum họp với người thân hơn sáu năm không gặp cũng không cảm động như người
ta dự đoán. Khi Ngô Quế Lan giọng nói run run gọi ba, ông Ngô chỉ lãnh đạm gật
đầu, con ngươi vẩn đục với ánh nhìn đầy nghi ngờ dừng trên người Lâm Tu Kiều.
“A
Lan.” Không khác biệt lắm với bề ngoài, giọng nói của Ngô Quế Anh cũng trong trẻo
mà dịu dàng.
Trong
lòng Ngô Quế Lan chợt lạnh, nụ cười lại càng trở nên thân thiết, dang tay muốn ôm
lấy em gái, “Bé Anh càng lớn càng xinh đẹp, chị cũng suýt không nhận ra rồi.”
Ngô
Quế Anh lui về sau, không hề giấu giếm ý đồ tránh khỏi vòng tay của Ngô Quế
Lan, “Chị cũng thay đổi thật nhiều, A Lan.” Trong mắt cô ta rõ ràng có sự châm
chọc, từ lúc gặp mặt cho đến giờ cũng chưa gọi một tiếng chị hai.
Nhìn
thái độ kỳ quặc của hai người kia, không khỏi nhớ tới Ngô Quế Lan âm thầm rơi lệ
lúc trên đường, trong lòng Lâm Tu Kiều dâng trào phẫn uất, hai tay bên người
cũng dần nắm thành quyền.
Ngô
Quế Lan đã quen dung túng cho cô em gái, chỉ cười cười, biết điều không chạm
vào cô ta, “Ngồi xe lâu như vậy cũng mệt rồi phải không? Ba, bé Anh, đi đến chỗ
con nghỉ ngơi trước đã”, nói rồi xoay người cầm lấy chiếc va li.
“Để
tôi.” Lâm Tu Kiều giữ tay Ngô Quế Lan, tay kia giành trước xách va li. Anh bỗng
nhiên phát hiện bàn tay ở trong tay mình lạnh như băng, lạnh đến mức làm lòng
người ta chua xót, không khỏi nắm càng chặt lấy, tựa như muốn truyền hơi ấm cho
cô.
“A
Lan, không phải chị muốn đưa tôi đến nhà anh Vĩ chứ? Đến khi nào thì chị mới
thôi gạt người đây?” Giọng nói của cô em sinh viên đại học mềm mại đủ sức lấy mạng
người ta, mà cũng chua ngoa đủ lấy mạng người ta.
Ngô
Quế Lan chết sững, đột nhiên phát hiện mình không còn sức giãy giụa khỏi bàn
tay của Lâm Tu Kiều. Cô cụp mắt lấy lại bình tĩnh, lúc ngẩng lên trên mặt đã chỉ
còn lại nét cười tươi rói, “Sao thế được? Ba và em đường xa đến thăm chị, làm
sao chị có thể đưa hai người đến nhà người khác ở nhờ? Quay đầu nhìn về phía
Lâm Tu Kiều, trong mắt cô hiện lên sự cầu xin, “Phiền anh đưa chúng tôi về
nhà.” Xem ra chuyện này giấu giếm không được, cho nên xin anh đừng nhúng tay
vào để thêm phiền.
Nhận
ra suy nghĩ của cô, Lâm Tu Kiều buồn bực trong lòng mím môi gật đầu.
Sự
xuất hiện của Lâm Tu Kiều với hai cha con kia quả thật là ngoài ý muốn, nhất là
khi thấy xe của anh, bọn họ thậm chí bắt đầu nghi ngờ anh là do Ngô Quế Lan đem
đến lừa bọn họ.
“Thưa
anh, xin hỏi anh với A Lan là quan hệ gì?” Người đàn ông thờ ơ lãnh đạm với
mình lúc này so với người vừa cầm chặt tay Ngô Quế Lan lúc nãy, quả thật là một
trời một vực. Ngô Quế Anh xưa nay đã quen được đàn ông theo đuổi cảm thấy tự
ái, cho rằng đây chỉ là một vở kịch.
Quan
hệ gì? Nhìn cô gái đang ngồi rất lịch sự ở ghế sau qua gương chiếu hậu, Lâm Tu
Kiều cảm thấy thú vị nhếch môi, “Tôi là bạn của Lan.” Anh cảm thấy không cần phải
báo cáo rõ quan hệ của anh và cô cho những người không liên quan gì này.
Bắt
gặp ánh nhìn kinh ngạc của Ngô Quế Lan, anh ranh mãnh trừng mắt với cô, thấy
trong mắt cô sự cảm kích, không khỏi lại nắm bàn tay lạnh kia thật chặt.
Nhìn
hai người ở ghế trên trao đổi ánh mắt, trên mặt Ngô Quế Anh hiện lên nụ cười
khinh miệt, ông Ngô thì đã bắt đầu nghi ngờ, “ Anh bạn trẻ, anh có biết Lan nhà
chúng tôi làm nghề gì không?”
Giọng
nói ông ta thô nặng, nói rất nhanh, lại đặc sệt tiếng địa phương, Lâm Tu Kiều
nghe không hiểu, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn về phía Quế Lan, đợi cô phiên dịch.
Ngô
Quế Lan cười khổ, quay đầu hỏi ông Ngô: “Ba à, ba nói chuyện này với người ta để
làm gì?”
Với
con gái đương nhiên không thèm khách sáo, ông Ngô hét lên, “Không nói? Không
nói chẳng lẽ ngồi nhìn người ta bị lừa giống như tên nhóc A Vĩ che giấu cho
mày, bị mày hành cho khổ ấy à?”
Ngô
Quế Lan bị quát bất ngờ, một lúc sau mới cố gắng nén nghẹn ngào xuống, nửa đùa
nửa thật: “A Vĩ làm sao cơ? Ba, ba lại đổ oan cho người tốt rồi. Hơn nữa anh
chàng trước mắt ba này ghê gớm thế nào, con làm sao lừa được?” Trước kia hồi
còn ở nhà, mỗi khi gặp rắc rối, cô luôn bình tĩnh đối diện với tính tình nóng nảy
của cha mình, sau đó thật giả lẫn lộn biện minh. Hơn nữa, xưa nay còn có một bé
Anh ngoan hiền ở bên cạnh giúp đỡ, cô thường dễ dàng có thể thoát được đòn roi.
Nghe
thấy cô trả lời, Lâm Tu Kiều hơi buồn cười trừng mắt nhìn cô một cái. Nghĩ đến
tình cảnh này không khỏi âm thầm thở dài, nói không chừng bản thân mình bị cô ấy
lừa mà bây giờ vẫn không biết cũng nên.
“A
Lan, chị dâu nhà anh Vĩ hôm qua gọi điện thoại về nhà, bảo chúng tôi tới khuyên
chị đừng quấn lấy anh Vĩ nhà người ta nữa.” Lúc này đây, cô em gái vốn ngoan hiền
trước kia không những không giúp đỡ, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa.
Thì ra là như vậy. Ngô Quế Lan vì thái độ không tốt của người thân mà cảm thấy khó chịu, cuối cùng cũng hiểu vấn đề nằm ở đâu. “Sắp đến nơi rồi, vào nhà nói sau.” Thấy nhà hiện ra trước mắt, cô nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi không gian bí bách này, tạm thời tránh khỏi sự chỉ trích của người thân.
Đi vào trong phòng, nhìn thấy căn nhà đơn sơ, hai cha con người kia sắc mặt còn khó coi hơn lúc đầu.
“Thì ra những gì cô ta nói đều là sự thật.” Ngô Quế Anh thì thào, trên mặt hiện lên sự tức giận khi bị lừa, cũng không che giấu thái độ khinh miệt.
Một tiếng “Bốp!” vang lên, Ngô Quế Lan bị đánh cho lảo đảo, suýt chút nữa té nhào. Bàn tay ông Ngô run lên, giọt nước mắt già nua trào ra. “Mày lừa chúng tao... Mày nói xem mấy năm nay mày thực sự làm gì? Có phải mày đang làm công việc ám muội hạ lưu gì không?”
Ngô Quế Lan đờ người, cũng không đưa tay sờ lên khuôn mặt đang run lên vì đau, mà chỉ quay đầu nhìn Lâm Tu Kiều vừa đỡ lấy mình. Thấy khuôn mặt tuấn tú của anh dần trở nên tức giận, cô bình tĩnh nói: “Xin anh về đi.” Không phải mệnh lệnh, cũng không phải hỏi, mà là cầu xin. Bởi vì cô không muốn anh nhìn thấy cô chịu sự miệt thị của người nhà.
Trầm mặc nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của cô, Lâm Tu Kiều cũng không muốn để một mình cô đối mặt với những người có thể làm cô bị thương này. Đang trong sự giằng co im lặng, Ngô Quế Anh đã mở miệng.
“Tại sao muốn bảo anh ta đi? Chẳng lẽ anh ta cũng giống như chúng tôi hai ngày trước đây, không hề biết chị làm nghề gì ư?” Cô ta luôn luôn sùng bái người chị này, vì vậy sau khi biết được sự thật, lập tức có cảm giác như bị người thân phản bội, từ kính trọng sang oán hận, cho nên từ khi gặp mặt đến giờ chưa một lần giữ thể diện cho Ngô Quế Lan.
“Đừng đi, anh bạn trẻ, anh cứ ở lại xem xem đứa con gái của ông già này rốt cuộc đã làm những chuyện mất dạy gì.” Ông Ngô tiến đến, bàn tay vừa gầy vừa đen, lại thô ráp như vỏ cây, nắm chặt lấy cánh tay Lâm Tu Kiều, thái độ tàn khốc làm cho lòng người lạnh ngắt.
Lâm Tu Kiều ghét nhất ai tùy tiện động vào mình, lúc này cũng không hề nể mặt gạt tay ông ta, lấy khăn tay lau qua chỗ bị nắm phải, thờ ơ lạnh nhạt lui về một bên.
Mặc kệ đi. Ngô Quế Lan không còn nhất quyết bắt anh đi, lòng như tro nguội nhìn ánh mắt xa lạ của những người thân yêu nhất. Cô luôn sợ hãi ngày này sẽ đến, nhưng khi nó thực sự xảy ra, hóa ra cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
“Con làm cái gì, mọi người không phải đã biết ư? Sao còn hỏi con? Không sai, con là gái bán hoa, con ngủ với tất cả những người đàn ông đồng ý trả tiền.” Cô nhếch môi, mệt mỏi nhận ra rằng mình vẫn còn cười được.
“Vô liêm sỉ!” Nhìn thấy sự dửng dưng của cô, trên mặt Ngô Quế Anh tràn đầy khinh miệt, “Có người chị như chị, tôi thật xấu hổ.”
Lòng Ngô Quế Lan thắt lại, nhưng nụ cười mệt mỏi vẫn trào ra nơi khóe miệng, “Cô cũng biết còn có người chị như tôi? Ai cũng có thể chửi tôi, nhưng cô không có tư cách đó! Đừng tưởng đi học vài năm là có thể lên giọng...”
“Ông đánh chết đồ đê tiện mày...’’ Không đợi cô nói xong, ông Ngô giận đến mức cầm chiếc ghế bên cạnh định phang cô, lại bị Lâm Tu Kiều đứng một bên cản lại.
“Nói chuyện thì nói chuyện tử tế, đừng động một cái là đánh người.” Nụ cười của anh nhã nhặn, nhưng ánh mắt là ánh mắt của ác ma.
“Tôi dạy con còn không đến lượt anh xen vào!” Hiển nhiên không ngờ được bản thân mình tốt bụng giữ anh ta ở lại, anh ta còn không tỏ ra biết ơn thì thôi, làm ông Ngô giận đến hộc máu. Nhưng Lâm Tu Kiều trẻ tuổi khỏe mạnh, ông ta không làm cách nào thoát khỏi bàn tay như gọng kìm kia.
Lâm Tu Kiều cười nhạt, “Cháu không cần biết cô ấy là con gái ai, cháu chỉ biết cô ấy là mẹ của con cháu.” Một câu nói làm cả hai ngưòi kia không khỏi nghẹn họng. Đến lúc này anh mới buông ra, tao nhã phủi phủi vết bẩn vô hình trên tay. Lúc ngẩng lên nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của Ngô Quế Lan, trái tim anh không hiểu sao trở nên căng thẳng. Nếu anh không ngăn cản, có phải cô sẽ mặc cho chiếc ghế kia nện xuống người mình?
“Còn chưa chắc là con ai đâu!” Ngô Quế Anh hừ lạnh. Tức giận vì bị phản bội, cùng với sự ghen tị đang nhen nhóm trong lòng làm cho cô ta nói ra những lời ác nghiệt. Cô có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mà không một ai trong số đó có thể sánh được với người đàn ông trước mặt này, cũng khó tránh được cô cảm thấy bất bình.
Lâm Tu Kiều nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, “Cô gái, nếu cô không muốn tự rước họa vào thân thì đừng ăn nói thiếu suy nghĩ.”
Xương sống Ngô Quế Anh đột nhiên lạnh đi, rõ ràng cảm thấy anh ta chỉ mạnh miệng, nhưng không thể bỏ qua được sự quyết đoán làm cho ngưòi ta ngạt thở trong lời nói đó.
Hiển nhiên Ngô Quế Lan cũng nghe được vừa thoáng định thần lại, nhìn về phía ông Ngô, “Ba à...”
“Đừng gọi tao là ba.” Ông Ngô quát, “Đối với loại đàn bà đê tiện như mày, tao...” Mắng chửi chưa xong, ông ta bỗng nhiên ôm đầu ngồi xuống khóc rống lên, vừa khóc vừa quở trách, “Tại sao tao lại đẻ ra loại nghiệt tử như mày... Tại sao tao lại nuôi một đứa con gái không biết xấu hổ như mày…”
“Thể diện của cả nhà đều bị chị làm mất hết.” Không dám tiếp tục trêu chọc Lâm Tu Kiều, Ngô Quế Anh đem tất cả tức giận trút lên người Ngô Quế Lan, “Sau khi biết được chị làm việc này, mẹ tức giận đến ngã bệnh liệt giường, đến lúc tôi lên đây vẫn chưa dậy được. Mẹ muốn tôi hỏi chị xem, đứa con gái kiên cường mạnh mẽ của bà đi đâu mất rồi? Tại sao lại tự chà đạp mình như thế?”
“Mẹ kiếp, ai sinh ra mà muốn làm gái đứng đường?” Từ lúc gặp mặt, không có lấy một câu hỏi han ân cần, đến lúc này lại miệt thị cô như thế, tính tình Ngô Quế Lan vốn không lấy gì làm nhu mì, nghĩ đến mẹ vẫn còn nằm trên giường, trong lòng vừa giận lại vừa đau, ngoài miệng lại càng thêm bất cần, “Con ranh chết tiệt, mày đừng có không phân biệt lớn nhỏ ở đây mà miệt thị chị mày. Mày cho là mày đi học thì thanh cao lắm hả? Không phải mày đi học bằng tiền chị mày bán thân sao... Đi, mày có tài thì tự kiếm tiền mà trang trải học phí đi!”
Một Ngô Quế Anh không bao giờ tranh chấp với người khác, một khi muốn cãi nhau, thì làm sao có thể là đối thủ của Ngô Quế Lan, lập tức nước mắt đã trào ra, “Được, nếu tôi không dùng tiền của chị, sau này chị cũng đừng đến gặp tôi.” Bỏ lại sau lưng những lời tuyệt tình, cô ta xoay người lại dìu cha mình, “Ba, chúng ta đi thôi. Ba còn có con và các em. Cứ coi như ba chưa từng sinh ra đứa con gái không biết xấu hổ kia.”
“Đúng vậy, đã chết, coi như đã chết...” Ông Ngô run rẩy đứng lên, nước mắt già nua trào ra từng đợt, không ngoảnh mặt lại nhìn Ngô QuếLan dù chỉ một lần.
“Đi đi, đi đi, chỗ của tôi bẩn lắm, không cẩnthận làm ô uế hai vị!” Nhìn hai người kia bỏ đi không thèm quay đầu lại, mắt Ngô Quế Lan đã ướt nhòe nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh miệng.
Cô thật là, không bao giờ học được dịu dàng. Bao nhiêu năm phải lá mặt lá trái với người đời đã quen, đến giờ đối diện với người nhà cũng không sao nói được những câu thật lòng. Bây giờ không còn phải sợ hãi phải giấu giếm nữa, nhưng thái độ của những người thân yêu đó là thế. Vậy mấy năm nay, cô sống cuộc sống nhục nhã như vậy để đổi lấy cái gì?
Quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tu Kiều không biết đã ngồi xuống ghế từ lúc nào, cô nhanh chóng đưa tay lau đi một giọt nước mắt đang lăn xuống, mặt đỏ bừng lên.
“Anh xem tấu hài đã đủ chưa?” Cô nghiến răng nói.
Lâm Tu Kiều nhếch khóe môi rất đẹp, “Cũng tạm đủ.” Dừng một lát mới nói tiếp, “Người nhà cô hình như không chấp nhận được cô làm việc này rồi.” Câu này nói ra dường như cố ý chọc giận người đối diện vậy.
“Mẹ... cũng không liên quan đến anh.” Suýt nữa Ngô Quế Lan không kìm chế được chửi ầm lên lại nhìn thấy bộ dáng thảnh thơi của anh mà kịp thời dừng lại, lạnh lùng trả lời một câu, sau đó lấy di động trên người ra bấm số, đi ra ngoài cửa gọi điện.
Lâm Tu Kiều tò mò đi phía sau xem cô làm gì.
“Vĩ à?” Nghe đến hai chữ này, sắc mặt anhlập tức thay đổi.
“...Ba em và bé Anh đến đây, anh có thể thay em chăm sóc bọn họ không?
“Vâng... Họ biết rồi... Cũng không có gì, chỉ nổi nóng. Đợi một thời gian nữa em sẽ nói rõ với họ.”
“...Anh gọi điện cho bé Anh đi. Làm phiền anh rồi.”
Cúp máy, Ngô Quế Lan quay đầu, đối diện với ánh mắt không lấy gì làm vui vẻ của Lâm Tu Kiều. “Tôi bảo...’’ Cô thở dài, không muốn tranh chấp với anh, “Anh Lâm, có lẽ anh không nên qua lại đây nhiều. Chỗ tôi cũng không phải nơi tốt đẹp gì, anh không sợ bị người khác cười sao?”
“Đây là việc của tôi, không liên quan đến cô.” Lâm Tu Kiều cười nửa miệng, dửng dưng nói. Có chuyện xảy ra, người đầu tiên cô nghĩ đến là người đàn ông tên Trương Vĩ kia. Mà anh bây giờ đang ở ngay trước mặt cô, cô lại tìm mọi cách để thoát khỏi anh, thế nghĩa là sao?
Ngô Quế Lan ngạc nhiên, sau đó cụp mắt cười khổ, “Đúng, chúng ta chẳng liên quan gì, mong anh đi cho... Lúc về nhờ anh tiện tay đóng cửa lại giúp.” Nói xong, cũng không để ý đến anh, cô lập tức đi vào chiếc giường phía trong nằm. Những tủi nhục đau đớn mấy năm rồi phải gánh chịu lập tức dội lại, làm cho cô gần như không thở nổi, làm sao còn tâm trạng giằng co với anh.
Bình sinh lần đầu bị người khác bỏ qua như vậy, Lâm Tu Kiều tự ái, suýt nữa cứ thế bỏ đi.Nhưng đôi chân anh giống như tự có ý thức, lại vẫn theo sau cô. Im lặng dừng ở bên giường, anh nhíu mày nhìn cô gái làm cho tất cả mọi thứ của anh đều thoát ly quỹ đạo kia.
Cô nằm nghiêng một bên, bi thương từ đôi chân mày, từ bóng đổ nơi quầng mắt nhàn nhạt tỏa ra khiến người ta chua xót. Cô mím môi, nhưng cũng không hề rơi nước mắt.
Sao có thể quật cường như thế? Anh thở dài, từ sâu tận đáy lòng bỗng trở nên mềm mại vôcùng, nhịn không được đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, cuối cùng ngón tay dừng ở đôi lông màyđang nhíu chặt.
Ngô Quế Lan đột nhiên mở to mắt ngồi dậy, như một người chết đuối vớ được cọc, khát khao cầm lấy tay anh, “Anh có muốn em không?”
Lâm Tu Kiều sững người.
“Anh cùng với em đi, xin anh.” Dường như sợ anh cự tuyệt, cô buồn bã nức nở khẩn cầu, “Em không bị bệnh, thật, hàng tháng em đều kiểm tra. Em không nhiễm AIDS, cũng không có bệnh gì...”
Quật cường cùng kiên cường trong mắt cô dần dần tan vỡ, giống như một mũi tên nhọn thong thả mà cố chấp tiến vào trái tim chưa kịp phòng vệ của Lâm Tu Kiều. Anh đau đớn đến không thở nổi, phải nhắm mắt hít sâu một hơi để cố thoát khỏi cảm giác kì lạ này.
“Phải rồi... Anh vẫn cảm thấy em không xứng...” Phản ứng của anh trong mắt Ngô Quế Lan là từ chối. Cô cười đau đớn, chết lặng thì thào, tay dần dần buông lỏng.
“Cô gái như em thật...” Lâm Tu Kiều ngay lập tức cầm lấy bàn tay vừa buông lỏng của cô, bất đắc dĩ thở dài, biết bản thân mình xảy ra vấn đề rất trầm trọng rồi.
Vốn không có ý định kia, nhưng khi nghe thấy Ngô Quế Lan khóc òa vì sự dịu dàng của mình, anh cũng bắt đầu mất đi khống chế.
“A... Thành Công...’’ Khi đau khổ và sung sướng đạt đến đỉnh điểm, những tình cảm chôn chặt dưới đáy lòng kia cũng theo đó bật thành tiếng. Ngô Quế Lan ôm chặt lấy cơ thể cường tráng của người đàn ông, khóc nức nở, “... Em nhớ anh, rất nhớ anh... Thành Công...”
Lâm Tu Kiều như bị tạt một thùng nước lạnh, từ cơ thể đến trái tim lạnh đến rùng mình.
“Em mở to mắt nhìn rõ ràng cho tôi, tôi là Lâm Tu Kiều!” Giữ lấy mặt cô, chống lại ánh mắt như cuồng loạn của cô, anh nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng. Chưa bao giờ có người phụ nữ nào ở trên giường gọi nhầm tên anh, vậy mà cô dám!
Ngô Quế Lan tỉnh táo lại, không rõ vì sao anh bỗng nhiên trở nên giận dữ, cô mờ mịt nói: “Em biết mà.” Cô đương nhiên biết anh là ai.
“Em biết?” Lâm Tu Kiều nheo đôi mắt còn đẹp hơn phụ nữ của mình thành một đường cong nguy hiểm, giọng rất nhẹ lặp lại lời cô, “Nếu vậy, Thành Công kia là cái quái gì?” Dámđể cho Lâm Tu Kiều anh làm người thay thế ư?
Ngô Quế Lan kinh ngạc, “Thành Công không phải là cái gì... A...” Thấy lời nói của mình có vấn đề cô lập tức dừng lại, nhìn Lâm Tu Kiều, bất giác bật cười.
Bị nụ cười kì lạ của cô làm cho mất tự nhiên, Lâm Tu Kiều đột nhiên dự cảm được đáp án có lẽ là điều mình không muốn biết, vì vậy tức giậnxoay ngưòi nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn phủ lên hai cơ thể mệt mỏi.
“Này!” Nhìn nụ cười của cô tắt dần, anh hơi bất mãn, “Cảnh cáo em, khi ở cùng tôi không được phép nghĩ đến người đàn ông khác.”
Người đàn ông khác? Ngô Quế Lan cười khổ, khẽ thở dài, “Em biết... Anh là người đàn ông tốt...” Nghĩ đến ánh mắt khinh miệt của ba và em gái, cô không khỏi thở dài.
Một đêm mất ngủ, lúc này Lâm Tu Kiều mệt mỏi dâng trào, ngáp một cái, ôm chặt cô vào lòng. “Tôi không phải người tốt... Đừng nghĩ nhiều như thế...” Nếu cô biết anh đã từng làm những gì với cô, cô nhất định sẽ không nói như vậy. Tự nhủ thầm trong lòng, anh cúi đầu chôn mặt trong cổ cô mơ mơ màng màng bắt đầu ngủ.
Làm sao không nghĩ cho được? Ngô Quế Lan mở to mắt, tuy rằng rất mệt, nhưng không cách nào ngủ được. Nhìn khuôn mặt anh tuấn đang ngủ say gần trong gang tấc, cô nghĩ lại cuộc sống mấy năm nay của bản thân, cả những chuyện xảy ra buổi sáng ngày hôm nay, nghĩ đến mẹ ốm bệnh vì tức giận ở nhà... Nước mắt cuối cùng không nhịn được mà trào ra.