Thanh Uyển sau khi rời khỏi Phượng Nghi Cung thì tìm một nơi khuất dừng lại, mân mân môi, lẩm lẩm niệm chú. Một lúc sau từ phía xa xuất hiện một con bướm xinh đẹp bay tới.
“Đáng tiếc thật, đồng bạn của mi đã bị con nhỏ Vong Tinh Hi bắt lại rồi, chỉ còn có mình ngươi trở lại, chậc chậc... con nhỏ Vong Tinh Hi này cũng thật thông minh.” Thanh Uyển đưa tay ra đón lấy chú bướm nhỏ xinh đẹp, tiết nuối nói.
Loại bướm này được mệnh danh là bướm bóng đêm, được thợ săn dùng để theo dõi “con mồi” một cách dễ dàng, tuy nhiên lại rất khó nuôi. Nàng nuôi chỉ được 5 con là cùng, bây giờ mất một con, còn lại 4 con. Một con nơi Vong Tinh Hi e là muốn lấy lại thì phải đợi kiếp sau, ai mà chẳng biết cái tính con nhỏ đó chứ!
“Nói đi, hai người bọn họ đâu?” Thanh Uyển chọt chọt vào con bướm, nhỏ giọng hỏi. Con bướm hiển nhiên rất có linh tính, khó chịu bay quanh người Thanh Uyển một vòng kháng nghị, sau đó bay về hướng của Thập Vi và Sương nhi.
----------...Ta dãy phân cách...-----------
“Thập Vi, huynh nhớ ra đường chưa vậy??? Chúng ta đã đi vòng vòng vèo vèo bao lâu rồi???” Sương nhi không kiềm được mà than vãn với Thập Vi. Rốt cục có ra khỏi được Hoàng Cung không đây? Trời đã tối om om rồi! Giờ này mà để ám vệ hoặc là cấm vệ quân phát hiện ra được bọn họ cứ nhảy tưng tưng trên nóc nhà chắc tưởng hai người bọn hò thành thích khách mà rượt theo mất.
“... Ngồi xuống, đợi.” Thập Vi dừng lại suy nghĩ một chút, nói với Sương nhi trên lưng mình.
Thì ra là Sương nhi nữa đường kiêu mệt, bắt Thập Vi cõng đi.
“Đợi? Đợi ai?” Sương nhi từ trên lưng Thập Vi nhảy xuống, ngồi trên nóc nhà, nghi ngờ mà hỏi Thập Vi. Nương Nương bây giờ chắc chắn đã ra ngoài Hoàng Cung rồi còn đâu, đợi ai bây giờ? Chẳng lẽ...
“Thiên Thanh Uyển sẽ tới tìm.” Thập Vi nhỏ giọng nói, tuy không chắc nhưng hắn biết rằng Thiên Thanh Uyển sẽ dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.
“Nói đúng lắm, lão nương sẽ tới tìm hai ngươi, không ngờ 3 năm rồi mà hai ngươi vẫn còn cái tật mù đường, ha ha... chết cười ta mất.” Thanh Uyển từ phía xa phi tới, vui vẻ nói. Thập Vi này coi như thông minh đi, tiết là hắn không phải là người của nàng.
“Thất Vương gia???” Thập Vi và Sương nhi thấy người đến thì đồng thanh hô lên, sau đó đồng thời nhíu mày lại, đây không phải là Thất Vương gia mà là Thiên Thanh Uyển, vì sao bọn họ biết? Bởi vì lúc nãy “Thất Vương gia giả” này tự nhận mình là Thiên Thanh Uyển mà.
“Thì ra tài nghệ dịch dung thuật của ta đã thần thông đến vậy, đến hai người các ngươi cũng không nhận ra, ha ha... ta đúng là thiên tài tuyệt đỉnh phong quang vạn trượng mà ha ha...” Thiên Thanh Uyển cười hắc hắc, hất mặt kiêu ngạo nói.
“Ta bị hôi chân, còn hắn chân đang bị thối rữa, đang trong tình trạng điều trị.” Sương nhi hít sâu một cái, cười như hoa nói, mặt mũi cái gì đó thì để sau rồi tính, giày mới quan trọng.
*Chú thích: Người cổ đại có quan niệm rằng, nếu mà để lộ chân ra cho người khác nhìn thì thanh danh của người đó sẽ mất sạch, không còn trinh tiết nữa mà là một người không biết liêm sỉ, lưu manh, nếu mà lộ chân ra cho một nam nhân thấy thì bắt buột phải gả cho người nam nhân đó.
“...Thật sao?” Tính sạch sẽ của Thiên Thanh Uyển nổi lên, nghi ngờ hỏi.
“Thật không thể thật hơn.” Sương nhi gật gật đầu nói.
“Thôi được rồi, nếu muốn ta tha cho hai ngươi lần này thì nói cho ta biết Vong Tinh Hi sau khi xuất cung sẽ đi đâu?” Thiên Thanh Uyển làm ra vẻ ta đây đại nhân đại lượng tha cho hai người các ngươi nói.
“Ta không biết, ta sẽ không nói nương nương sau khi xuất cung sẽ đến nơi của Ngũ Vương gia đâu! Cho nên đừng hỏi ta.” Sương nhi lắc lắc đầu mặt nghiêm túc nói.
“...” – Thập Vi.
“...” Đây là giấu đầu lòi đuôi trong truyền thuyết? Cố ý! Đây tuyệt đối là cố ý! Nàng tuyệt đối không tin Sương nhi lại ngốc đến mức này! Thanh Uyển khóe môi giật giật mà nhìn Sương nhi.
Thiên Thanh Uyển cười duyên với Sương nhi một cái sau đó dùng khinh công rời đi. Con nhỏ này thật là lanh lợi... Vong Tinh Hi sướng thật.
“Đuổi theo.” Thập Vi nâng Sương nhi đứng dậy, lạnh lùng nói một câu sao đó dùng khinh công đi theo Thanh Uyển. Sương nhi bĩu môi một cái sau đó dùng khinh công đuổi theo.
Thanh Uyển dùng khinh công bay một đoạn sau đó tiến vào nơi gọi là “Tàng Thư Tuyệt Các”
“Tàng Thư Tuyệt Các! Thanh Uyển tỷ tỷ, ngươi vào đây để làm gì?” Sương nhi có chút không hiểu hỏi. Tại sao lại không trực tiếp đi gặp nương nương?
“Đừng quên ta làm công việc gì! Là Thần Thâu a! Vào Hoàng Cung mà không đi ăn trộm một phen cho ra trò thì cái danh hiệu Thần Thâu này vất đi cho chó ăn rồi chứ còn đâu.” Thanh Uyển hất mặt kiêu ngạo nói.
“Nhưng bên ngoài có người canh gác.” Sương nhi nhỏ giọng nói.
“Xùy... chỉ là chuyện nhỏ.” Thanh Uyển xùy một tiếng khinh thường nói.
Bên ngoài bốn người canh gác điều dựa người vào nhau ngủ say như chết, trên một cành cây nhỏ cách đó không xa, một con bướm nhỏ tung ta tung tăng bay lượn.
“Con bướm xấu, con bướm xấu, con bướm bay lượn, đùa vui với lũ hoa xinh của lão tử, ngươi cứ bay, ngươi cứ bay, cứ bay lượn, để lát nữa ta xem mi còn bay được không?” Một cái cây thành tinh 1000 năm tức giận rống lên với chú bướm của Thanh Uyển.
“Hơ hớ hơ, hơ hớ hơ, hơ hớ hơ hơ! Ngươi làm gì được ta đâu, còn bày đặc? Lão tử thích, lão tử thích, thì lão tử làm, tưởng ngươi ngon, tưởng ngươi ngon sao? Lão tử đây có chỗ dựa là Thiên Thanh Uyển cha cha cha...” Bóng đêm bướm khiêu khích nói.
“Đúng là hai đứa điên, điều là yêu với nhau, cần gì làm khó với nhau vậy? Chú bướm đen kia, ngươi từ đâu đến mà xuất hiện ở đây? Làm mấy em hoa say đắm vì ngươi?” Một chú mèo thành tinh 600 năm, lông trắng mướt, đôi mắt lam tinh xảo, đôi tai nhọn hoắc, lông xù xù, đáng yêu nói.
“Ta có tên đó nhé, ta là Hắc Lưu, ta là Bướm Bóng Đêm đó nhé, ta luôn luôn phiêu liêu cùng những “thợ săn” chủ tử của ta là Thiên Thanh Uyển đó, là Vô Địch Thần Thâu nha...v...v...” Hắc Lưu bắt đầu khoe khoang, thì bên trong Tàng Thư Tuyệt Các, Thiên Thanh Uyển bắt đầu chôm đồ, Sương nhi và Thập Vi đi đì xung quanh xem, lâu lâu thì lấy một quyển cất đi.
Nhìn cả ba tự tung tự đại trong Tàng Thư Tuyệt Các, nơi có những tài liệu tuyệt mật mà muốn đánh!
Đây là nơi tuyệt mật đó! Cò cần làm như là nơi không người, hay là thư viện công cộng không vậy trời???