Nhật Ký Hủ Hóa Hậu Cung Của Hoàng Hậu

Chương 32: Chương 32: Phá giải âm mưu hay là mắc mưu? (4)




“Hô hô... các ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt say đắm như vậy, ta sẽ ngại đó, mặc dù ta biết ta xinh đẹp khuynh nước khuynh thành, thiên hạ vô song rồi, nhưng mà ta vẫn sẽ ngại nha.” Vong Tinh Hi tiếp tục tự luyến một cách tự nhiên không thể tự nhiên hơn, đùa à? Vì một chút nông nỗi, gây ra cái cục diện này rồi, đâm lao thì phải theo lao chứ! Như thế này vứt cục diện cho Lâm Thiên thì mặt mũi nàng ở đâu?

(Tg: Tiểu Hi Hi còn cần mặt mũi sao?)

“Ngươi... ngươi thân là Hoàng Hậu lại nói năng hàm hồ như vậy! Có biết tội của mình không? Phụ mẫu ngươi không dạy cho ngươi nữ tộc gia quy huấn sao? Tam tòng tứ đức?” Mễ Nhĩ Hạ lớn tiếng nói, ánh mắt vừa tức giận nhưng lại không dám làm gì quá đáng, dù sao đây cũng không phải là Miêu Quốc.

“Hoàng Hậu nương nương, mong ngươi nên nhớ thân phận của mình.” Tát Hạ nhìn Vong Tinh Hi, lạnh lùng nói, ánh mắt thâm thúy không biết đang nghĩ gì, dù bất cứ ai nhìn vào đôi mắt đó cũng sẽ không biết được gì.

“Ha hả... Vậy các ngươi cũng biết thân phận ta là gì rồi nhỉ? Đã biết thân phận của ta còn dám nói năng như vậy sao? Công chúa Miêu Quốc? Hửm? Muốn làm Hoàng Hậu? Ta nói cho ngươi biết, trừ phi ngươi có cái gì đó nổi bậc hơn ta, nếu không thì đến cửa sổ cũng không có nhá. Ban ngày ban mặt, ngủ gì mà ngủ lắm thế, tỉnh đi cưng.” Vong Tinh Hi cười lạnh nói.

(Tg: Ân ân, tỉnh mộng đi cưng! Tưởng muốn làm nữ chính hả? Mơ tưởng! Trừ phi ngươi phải là con ruột của ta.)

“Ngươi! Ta tất nhiên sẽ có thứ nổi bật hơn ngươi rồi. Ta thách đấu với ngươi, không chấp nhận, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất xấu nữ, phải nhường lại chức vị Hoàng Hậu cho ta.” Mễ Nhĩ Hạ tức giận nói, đôi mắt hổ phách hiện lên tia cuồng bạo âm trầm.

“A~, hảo! Nếu ngươi thua, thì phải dâng Quốc Bảo của Miêu Quốc lên đây.” Vong Tinh Hi cười ôn hòa nói, đôi mắt khẽ lướt qua một tia sáng kỳ dị. Có kẻ ngu mới đi chơi bổ não với một tác giả.

“Hảo! Hoàng Thượng, xin Ngài đồng ý.” Mễ Nhĩ hạ nhìn Tống Lâm Thiên, ánh mắt ngay lập tức hiện rõ sự si mê, âm thanh cũng nhu hòa đi không ít. Nam nhân như thế này, chỉ có thể là của nàng!

Vong Tinh Hi ở dưới ngầm bàn đưa tay ra ký hiệu V cho Tống Lâm Thiên, ý bảo hắn đồng ý, mà quên mất tên này là người cổ đại, làm sao có thể hiểu chứ?

Nhưng mà Tống Lâm Thiên là ai? Hắn cũng là người xuyên không a! Tất nhiên sẽ hiểu, nhưng mà hắn sẽ lộ sao?

[Ký chủ... OOC là chết nha, thỉnh cứ tự nhiên mà OOC.]

“...” Tống Lâm Thiên đưa mắt khó hiểu mà nhìn Vong Tinh Hi.

Vong Tinh Hi đột nhiên nhớ, hắn là người cổ đại a... tại sao lại có chút... bậy bậy! Nghĩ nhiều rồi, cấm nghĩ nhiều.

“Hoàng Thượng, Ngài đồng ý sao? Ân?” Vong Tinh Hi cười tủm tỉm nhìn Tống Lâm Thiên. Ý hiện rõ trên mặt không thể rõ hơn “ngươi không đồng ý coi chừng cái mặt”

“Tất nhiên là đồng ý rồi, vừa hay Hoàng Hậu đã hứa với Trẫm là sẽ cho Trẫm một kinh ngạc trong ngày hôm nay, đây coi như là món quà Hoàng Hậu tặng cho Trẫm đi.” Tống Lâm Thiên mặt lạnh, uy nghiêm nói, sau đó liếc mắt nhìn Vong Tinh Hi, ý tứ quá rõ ràng “khen ta đi, khen ta đi“. Còn đâu uy danh đỉnh đỉnh nữa.

“Ha ha... Hoàng Thượng quá coi nhẹ món quà của thần rồi, vốn là định tặng cho Hoàng Thượng một món quà vừa ý, nhưng mà nếu Hoàng Thượng đã có ý, ta đành thu hồi lại vậy. Sẽ không phụ lòng của Hoàng Thượng đâu ạ.” Vong Tinh Hi cười híp mắt nói.

Nói xong Vong Tinh Hi đưa mắt nhìn Mễ Nhĩ Hạ, cười duyên một cái “Công Chúa Miêu Quốc, ngươi muốn cùng ta thi đấu gì đây? Thi chửi người hay là thi đấu tự luyến xem ai tự luyến hơn? Cầm kì thi họa mấy thứ đó thật vô bổ làm sao.”

“Ta muốn thi nhảy, ta sẽ biểu diễn vũ điệu độc nhất của Miêu Quốc ta, còn ngươi muốn gì cũng được tùy ngươi, dù sao thì ngươi cũng sẽ thua.” Mễ Nhĩ Hạ hất mặt nói.

Miêu Quốc nữ nhân nổi tiếng nhất về những vũ điệu kỳ lạ, mê hoặc, có thể thôi miên người, khiến người ta sôi máu lên theo từng điệu nhảy, làm cho người ta mê đắm không thể mê đắm hơn. Tựa như một con hồ ly chín đuôi mê hoặc chúng sinh.

“Ồ, thế thì mời, dù ta không nhảy đẹp như ngươi nhưng ta có nhan sắc hơn ngươi là được rồi, ai đẹp người đó có quyền.” Vong Tinh Hi qua loa lấy lệ nói, với trí nhớ của thân thể này, nàng tất nhiên sẽ biết được một số tin tức chốt yếu. Nhưng mà có sao đâu, có nhảy bằng BTS không? Không kể BTS, ở hiện đại còn nhiều nhóm nhảy khác nữa. Nhảy theo ở hiện đại là được.

Nếu không... nàng nhảy điệu con vịt cũng đẹp lắm chứ!

Nhan sắc là trên hết mà!

“Hừ! Mạnh miệng.” Mễ Nhĩ Hạ hừ lạnh nói, nàng không tin nàng sẽ thua! Nàng rất tự tin.

“Ân, ta mạnh miệng, vì ta đẹp mà, ta có quyền mạnh miệng đó, khi nào ngươi đẹp bằng ta thì ngươi cũng có thể mạnh miệng nha.” Vong Tinh Hi cười híp mắt nói.

Trong một góc nào đó...

“Ta cũng đẹp mà! Ta vốn đẹp hơn hai người bọn họ nhiều!” Thiên Thanh Uyển không phục nói.

“Nàng đẹp.” Thập Vi nhìn Sương nhi, lạnh lùng nói.

Tông Linh theo hiệu ứng đám đông, vỗ vỗ vai Vũ Vân nhẹ giọng nói “Đồ nhi ngoan, ngươi đẹp hơn bọn họ nhiều, chỉ thua ta thôi.”

“...” Hắn vốn đẹp, hắn biết mà, không cần khen đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.