Lừa xong đám quan lính một cách dễ dàng, Thanh Uyển cười với Bạch Thiển Thiển một cái, xoay người đi về phòng mới thuê của mình. Không quên tấm tắc một câu
“Cháu lên ba cháu đi mẫu giáo, cô thương cháu vì cháu thông minh nhất nhà, thông minh nhất nhà để cháu gạt cả nhà, cháu gạt cả nhà để cháu thông minh hơn, là lá la là là lá là...”
“...” Bạch Thiển Thiển mặt đen lại như cái đít nồi. Chọc thủng ta của ta đi! Chọc mù mắt ta cũng được, ta không thể tin được! Sốc!
Đường đường là Vô Địch Thần Thâu – Thiên Thanh Uyển, lại có một mặt vô sỉ lầy lội như thế này??? Mặt đâu??? Mặt đâu??? Chắc cho chó ăn rồi!
“Bạch là chuột Bạch, Thiển Thiển là Thiến Thiến, thiến cái gì gì đó của nam nhân chứ gì! Cái tên thật là có ấn tượng, hảo đi, ta sẽ vĩnh viễn nhớ cái tên này.” Âm thanh của Thanh Uyển một lần nữa vang lên.
Bạch Thiển Thiển “...”
Người qua đường “...”
Người trong quán “...”
Kết luận: Cái gì mà một nam tử xinh đẹp, trích tiên không bám bụi trần chứ?! Mẹ nó trang! Là một tên điên biến thái thì có!!!
“Nhìn cái gì mà nhìn?! Bàn tán cái muội nhà các ngươi, ai dám cười ta cắt lưỡi người đó ra! Cút!!!” Bạch Thiển Thiển mặt đỏ như trái hồng, đầu bốc khói lên, tức giận rống.
Mọi người nhanh chóng xì xào rời đi.
______Ta dãy phân cách đến Phượng Nghi Cung______
“Tống Lâm Thiên! Bỏ ra cho lão nương! Ngươi tưởng là ta không dám đánh ngươi chứ gì??? Thả ra mau!!!” Vong Tinh Hi hung hăng nói, mắt trừng trừng nhìn Tống Lâm Thiên, tên này là có tiết tấu muốn ngược!
“Đây là đồ của Hoàng Cung mà Hoàng Cung là của ta, muốn lấy đem đi đâu cũng phải có sự đồng ý của ta, nếu không...” Tống Lâm Thiên còn nói chưa xong lời thoại thì Vong Tinh Hi nhảy vào mồm ngồi, tranh trước nói.
“Nếu không? Hừ! Nhìn mặt lão nương đi! Lão nương đẹp như vậy ngươi nỡ đánh sao? Với lại ngươi đánh lại lão nương không??? Lão nương thật không hiểu, đã đánh không lại lão nương rồi, tại sao ngươi lại hay đi chọc lão nương vậy nhỉ? Chắc chắn là lão nương quá hiền từ thiện lương mà!” Vong Tinh Hi cau mày lại cảm thán.
“...” Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ, ta lựa chọn im lặng với cái người vô sỉ vô địch trước mắt. Tống Lâm Thiên mặt đen, thầm nhủ trong lòng.
“Các ngươi! Hảo đi! Ngồi ăn hạt dưa và xem kịch có sướng không???” Vong Tinh Hi vừa quay mặt định nhờ mọi người ra tay giúp đỡ, thì thấy một màn 4 người ngồi xổm ăn hạt dưa nhìn nàng và Tống Lâm Thiên, máu giận công tâm hét lên.
“Nương nương, là do ngươi nha, sao không cho hắn một chưởng rồi đi cho mau? Ta còn tưởng nương nương muốn vừa chơi kéo co vùa đấu khẩu với Hoàng Thượng.” Sương nhi chớp chớp mắt nói. Nương nương muốn chơi thì bọn họ sẽ ngồi đợi a!
“Tại vì hắn mỹ thụ quá, không nỡ đánh.” Vong Tinh Hi mặt nghiêm lại nói. Làm vẻ như đúng rồi, đánh mỹ thụ là một cái tội tày trời không thể tha thứ.
“...” Muốn nổi khùng! Tống Lâm Thiên trong lòng tức giận hét lên.
[Ký chủ! Còn một lần OOC cuối cùng, hảo hảo mà dùng nha:3]
“...” Trời ép hắn vào đường cùng! Hắn không muốn sống nữa!!!
“Ài! Tiểu Hi nhi a! Hắn chắc chắn là muốn đi theo chúng ta nên mới như vậy, nếu đã vậy thì trực tiếp bắt cóc hắn cùng đi luôn! Trời sắp tối rồi, còn không đi nữa là không kịp đâu.” Tông Linh nhìn lên trời thấy đã là xế chiều rồi, nhịn không được nói.
“Ừ ha! Sao không nghĩ ra sớm chứ! Thì ra là ngươi ái mộ ta! Mà không được! Ta ngươi không thể ái mộ ta nha! Ngươi nên ái mộ lão công của ngươi á! Nếu ngươi đã muốn như vậy, thì đi thôi! Lão nương đang gấp, con nhỏ Thanh Uyển đó mà... đến... đến... đến.... Chạy!!!!” Vong Tinh Hi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu nói, vừa ngẩn đầu thấy cái bóng trắng phía xa xa đang ngồi xem kịch, tâm liền nhảy lên kịch liệt, nói chuyện cũng lắp bắp sau đó hét toáng lên.
Bởi vì tiếng hét “chạy” của Vong Tinh Hi khiến mọi người giật thốt lên, máy móc quay đầu nhìn.
Đập vào mắt mà thân ảnh bạch y phiêu phiêu trong gió, khí chất thanh thuần không nhiễm bụi trần, mái tóc bạch kim giữa ánh hoàng hôn ánh lên một vẻ đẹp mê hồn, thu hút vô số ánh mắt người, khuôn mặt yêu nghiệt cười tà mị, đôi mắt màu xanh của bầu trời ánh lên một mạt ý cười rùng rợn lấp lánh. Môi mỏng của nàng khẽ mấp máy, nhỏ giọng nói “Kịch đã hết chưa?”
“Chưa có hết, còn có tiết mục bắt cóc hắn bỏ chạy nữa.” Vong Tinh Hi cố gắng giữ mặt lạnh, chỉ vào Tống Lâm Thiên lạnh lùng nói.
“...” Bị lấy ra làm tấm bia – Tống Lâm Thiên. Hắn thề là hắn đã quen về việc bị lấy ra làm bia chắn rồi! Không hề có ý nghĩ muốn tát cho Vong Tinh Hi một cái!
“Vậy sao? Nhìn các ngươi diễn ta thấy thật phấn khích a! Ta cũng muốn diễn cùng các ngươi a! Chúng ta diễn trò, trộm đi trộm giày nha!” Thanh Uyển cười như hoa như ngọc nói.
“Không có được nha, như vậy là mất lễ phép.” Vong Tinh Hi lắc lắc đầu lạnh lùng nói.
“Đúng nha! Vậy thì cho các ngươi diễn trước ta diễn sau vậy.” Thanh Uyển tấm tắc gật gật đầu ôn nhu lễ phép nói.
“Sư phụ, đây thật là Thiên Thanh Uyển sao? Chẳng giống như lời sư phụ kể chút nào.” Vũ Vân và Tông Linh không biết từ khi nào liền trốn sau góc cây, Vũ Vân ghé sát tai Tông Linh nhỏ giọng hỏi.
“Chỗ nào không giống?” Tông Linh nghiên đầu nhỏ giọng hỏi lại.
“Sư phụ bảo Thiên Thanh Uyển rất là thô lỗ và tự luyến hết sức, nhìn qua giống nữ hán tử mà, nhưng sao con lại thấy Thiên Thanh Uyển rất xinh đẹp và hiền dịu, như là một tiên nữ giáng trần không nhiễm bụi trần vậy.” Vũ Vân nhỏ giọng trả lời, hoàn toàn không giống như trong lời kể của sư phụ chút nào, lần sau tuyệt đối không thể tin vào lời kể của sư phụ!
Nhờ vào lời kể của sư phụ hắn đã bị treo cả ngày trên cây rồi! Còn xuýt hại chết sư thúc nữa chứ! Hắn đã rút kinh nghiệm rồi! Tuyệt đối sẽ không có lần sau.
“Tông Linh ca ca! Có đồ đệ rồi sao? Huynh có phúc ghê! Ta còn chưa có đồ đệ nga! Ta lợi hại như vậy mà vẫn chưa có đồ đệ! Ai không muốn làm đồ đệ của ta đứa đó chắc chắn là đầu hỏng rồi.” Thanh Uyển tai thính với lại là người luyện võ, tất nhiên sẽ nghe hết cuộc đối thoại của hai sư đồ Tông Linh rồi. Cho nên nàng phất phất tay với trốn ở góc cây hai sư đồ Tông Linh cảm thán nói.
“Tiểu Uyên nhi, ca ca hôm nay không có mang dày, đồ đệ của ta cũng đi chân.” Tông Linh cười cười chỉ vào chân trần của mình và Vũ Vân nói.
“...” Rõ ràng là vừa mới chôn giày của hắn xuống đất xong, sư phụ đúng là đồ mặt dày!
“Vậy sao? Không sao cả, ngày mai ca ca mang giày là được rồi.” Thanh Uyển cười nói.
“Vong Tinh Hi! Các ngươi chạy đi đâu đó?! Ta đã cho đi chưa?” Thanh Uyển liếc mắt đến một đám đang lén lút chuồn đi, nghiêm giọng nói.
“Chúng ta đang tập thể dục nga, mà muốn tập thể dục thì phải tản ra mới tập được, nào! 1 2 3, hít thở sâu, thở ra, nâng chân, chuẩn bị, CHẠY!!!” Vong Tinh Hi mặt dày như cái tường thành nói một cách có lý.
“Vong Tinh Hi, lão nương thật nghi ngờ tại sao nhà nước lại không lấy mặt ngươi mà làm áo giáp nhỉ?” Thanh Uyển cũng không vội đuổi theo mà đứng đó cảm thán với trời đất nói.
Không ngờ Vong Tinh Hi cũng quay mặt lại trả lời “Vì mặt của lão nương quá đẹp, bọn họ không nỡ.”
“Vong Tinh Hi, lão nương bỗng phát hiện, ngươi hiện tại mặt dày và vô sỉ hơn lúc trước rồi, lão nương không ngờ tới cái mặt quan tài của ngươi thế mà cũng có đa dạng như ngày hôm nay.” Thanh Uyển nhìn cái đốm nhỏ phía xa, âm thanh không lớn không nhỏ nói.
“Tiểu Uyển nhi, ngươi không đuổi theo bọn họ sao?” Tông Linh tà tứ tặng cho Thanh Uyển một cái mị nhãn, cười hỏi.
“Đuổi chứ! Nhưng mà xử hai ngươi trước đã, coi như là quà gặp mặt đi.” Thanh Uyển cười man rợn nói.
“Tiểu... tiểu Uyển nhi a! Đừng... đừng manh động! Đừng qua đây, nếu không ta sẽ hét lên đó!” Tông Linh ôm lấy Vũ Vân liều mạng lùi ra phía sau, vừa cảnh cáo Thanh Uyển.
“Chỉ là quà gặp mặt thôi mà!” Thanh Uyển càng cười man rợn nói, dùng khinh công bay đến trước mặt hai sư đồ Tông Linh đáp xuống.
Một lúc sau...
“AAAAAAAA!!!!!!!!”
“THIÊN THANH UYỂN!!!!”
Hai tiếng hét như tiếng sấm vang dội cả Phượng Nghi Cung, có xu hướng càng vang xa hơn.
Cấm Vệ Quân nghe như vậy thì cấp tốc đến Phượng Nghi Cung, nhưng kỳ lạ là bọn hắn như lọt vào một mê cung, mãi không thể đến Phượng Nghi Cung được, trong lòng rất gấp gáp.
Chuyện gì đang xảy ra thế này???